Trang

SPECIAL DAY...!



Thế là cũng đã tới thời khắc cuối cùng trong năm...
Mọi thứ vẫn diễn ra một cách bình thường... 
Vẫn là ly coffee sáng cùng vài người bạn, hàn huyên câu chuyện của ngày đặc biệt này...
... Đó là đi đâu? làm gì và bên ai... 

Tất nhiên là bên những người mình yêu... Chợt khoé mắt cay cay...
Hiện tại là một hạnh phúc hoàn hảo... là no đầy cả về vật chất lẫn tinh thần... 
Khoé mắt cay bởi những lỗi lầm trong quá khứ gây nên quá đỗi lớn lao... 
Bởi toà án lương tâm sẽ không ngừng tra vấn - và bởi tất cả  đều chẳng có lỗi .... Lỗi của chính nó.

ĐỜI LẮM CẢM XÚC...


Thật sự hết sức thật rồi...

Thật ra thì nó vẫn loanh quanh với cái góc tối cũ rích ... để lắng nghe tâm sự trong sâu thẳm trái tim.
Thật ra thì cũng có thể nói ... nó đã hoàn thành xong mọi thứ của một chuyến đi dài... của một khởi đầu mới... và cảm giác của sự tự do thật đáng ngưỡng mộ...

Ngưỡng mộ khi tưởng chừng thời gian của quá khứ sẽ nuốt chửng nó vào hố sâu vực thẳm ấy...
Tưởng như có thể nó sẽ không thể bước tiếp và sẽ phải dừng lại ở đâu đó... với những giọt lệ tuôn trào...
Ừm, có giọt lệ... có cay đắng... và có cả những thói quen không thể quên... Thế nhưng, điều ấy lại làm nó trở nên mạnh mẽ hơn.. .bởi nó chỉ còn chính nó... Tồn tại hoặc chết với mớ suy nghĩ mệt mỏi ấy...

NGÀY KHÔNG EM... NƠI ẤY..!

Mọi chuyện đều như trong suy nghĩ của nó... Trước mắt là một khoảng trời rộng mênh mông với đầy đủ những cảnh đẹp được vẽ ra ttrước đó...
Có biển, có núi non, có chút đồi cát,... có cả vườn nho và cả đàn cừu.... Tất cả tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp..!

Lặng người trước mắt là cảnh tượng hoàng hôn... nhẹ nhàng và bình yên...
Cảm nhận của sự chân thành mà nơi đây đang có...
Cảm nhận của sự tinh khôi ... không vướng bận bởi cuộc sống
... Và những cảm xúc như lắng đọng bởi thời gian ở đây như đang dần đứng yên ... cùng thưởng thức điều kì diệu cùng nó...
Đúng là điều ước đã được thực hiện... tiếc đôi chút là không có ai đó ở đây - bên nó lúc này, để cùng check - in và cùng hoà mình vào cảm xúc của nhau. Nhưng với nó... điều ấy lại đẹp hơn nhiều trong lúc này - Thật khó hiểu...

TÌM LẠI ĐỂ BƯỚC TIẾP...



Bệt chân... ngồi nghỉ giữa cái lành lạnh của Bảo Lộc... Nơi mà cảm xúc ấy vẫn còn vẹn nguyên.... Vậy là chúng ta ngược chiều thương rồi... anh vẫn đi tiếp trên hành trình như đã chọn... đổ đèo xuống phan thiết, sau khi tìm lại đủ kí ức nơi xưa... với sự cô đơn đến rợn người, còn em tìm đến sự ấm áp .. mùa tình yêu nơi đà lạt yêu dấu ấy... bên người em chọn.

Ghét... rất ghét cái cảm giác cùng chung suy nghĩ... cùng chung hành động chỉ là ai trước và sau thôi... 
Đúng là định mênh... đúng là sợi dây tưởng như đã mất... mà nó vẫn còn đong đầy lắm... sợi dây của tình yêu...

Sao lại có thể trùng hợp như vậy... Sao có thể lại là hôm nay và sao lại là những suy nghĩ mông lung...
Đã quá đủ rồi.. quá đủ cho những ngày tháng sống cho riêng mình... 

PHƯỢT NHÉ...

Một cảm xúc rất thật khi được nghe bài này... Nó thật đến nỗi anh cứ nghĩ là viết cho riêng mình....
Một sự thật của quá khứ.. lại vì thế mà có cơ hội ùa về như cơn sóng... Cảm giác của sự choáng váng liên tiếp... 

Cứ Reply lại liên tục để có thể tìm ra cho mình một lý do nguỵ biện rằng " không thể có sự trùng hợp quá đáng như vậy"... Thế nhưng càng nghe lại, cảm xúc thật càng hiện rõ hơn... và bất chợt, anh mất em thật rồi... 

SAU MỘT HẠNH PHÚC...


Chào Blog - Ngày cuối tuần vui vẻ...

Có lẽ nơi này là nơi nó nói ra được nhiều điều nhất... 
Những nỗi niềm... những tâm sự sâu thẳm trong lòng.
Công việc là điểm tựa cho mỗi ngày trôi qua...lướt vội đi những suy nghĩ trong lòng...

Bởi...
...Mất đi một người yêu thương, cũng đồng nghĩa mất đi.... một vùng trời bình yên... 
Chỉ mong sau... Khi gặp lại hãy xem nhau như một người từng thương, một người xưa... Chắc có lẽ như vậy sẽ tốt hơn...
Những kỉ niệm, những quán quen, những nơi đã đi qua... hãy xem nó là một góc khuất để mỗi khi nghĩ về ... ta có một kỉ niệm trọn vẹn.
Trên hành trình còn lại của mỗi người... hãy trân trọng và thực hiện những gì mình muốn... 

TRIP IS LIFE



Vì cuộc đời là những chuyến đi... 
Sẽ tiếp tục hành trình và luôn mang bên mình một thế giới...
Dù mai có ra sao... Cuộc sống vẫn mãi là xê dịch...
Dù chặng đường có như thế nào... Chỉ một TRIP IS LIFE...

Cuộc sống sẽ luôn là một bản nhạc...
Nốt trầm hay bổng đều có nghĩa
Mạnh mẽ vượt qua chặng đường dài
Bước đến ngày vinh quang... Bỏ sau lưng điều phiền toái...
TRIP IS LIFE và Việt Nam! Luôn mãi trong tim...
Phượt mọi nơi... Yêu mọi thứ... Nhớ về một thế giới...

Chẳng con nơi đâu có thể trói giữ...
Chẳng nơi nào có thể ngăn bước...
Vì cuộc đời là những chuyến đi...
Rèn ý chí... Luyện tinh thần... Cuộc sống luôn là thế..!
Xách ba lô cùng nhiệt huyết ngày mai...
Một năng lượng bất diệt... Một niềm tin cháy bỏng...
TRIP IS LIFE... LET'S GO...

Trip:            Saigon - Binh Dinh.
Total:          10 days 
Begin:         11/12 to 21/12/2015
                    # QL 1A


NHẶT TÌNH... TRONG MƠ


Đó có thể chỉ là một cảm xúc bất chợt qua mà thôi... 
Một cảm xúc của những lúc cô đơn ..lê bước đi trên con phố đông người... 
Cái cảm giác của chờ khác rất nhiều cảm xúc của đợi... Có lẽ chờ sẽ chẳng bao giờ có kết quả như đợi chăng?!

Rồi bỗng tôi gặp được em... cô gái với gương mặt tròn tròn... tôi chợt nghĩ về người cũ...và Highland bỗng ngập tràn kỉ niệm buồn... 
Em ngồi đối diện tôi... mái tóc thật đẹp với đôi mắt no tròn... một bộ váy hồng phấn trong cái buổi chiều sài gòn..
Có lẽ, em nổi bật nhất ở nơi này... hay chí ít là với anh... 

LỜI NHẮN..!


Chẳng phải cứ mưa là sẽ nhớ nhau sao... Và có lẽ đó là khi yêu.
Lúc này, Saigon thật lạnh lẽo với những cơn mưa trĩu nặng tâm trạng... tâm trạng chung với nó... đó là sự cô đơn... Cô đơn khi tình yêu chỉ là những vệt nhớ.
Vệt nhớ.. gợi về những hoài niệm xưa... 
Gợi nhớ những cơn mưa của đôi tay đan vào nhau.. của hơi ấm và cả những cái ôm siết chặt.
Đủng đỉnh... là cái cách thời gian cứ như muốn tra tấn tâm hồn của cơn mưa chiều. Len lỏi và bất ngợ tạo ra cú shock trong từng hồi suy nghĩ về em - thế là... anh lại không có điểm tựa để rồi gục ngã dưới những cơn mưa ấy...

PHẢI THẾ THÔI...


Chào ngày mới...!
Có một điều trong tim - luôn là thật nhất... Đúng! Tôi yêu em...

Tôi yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên và cho tới tận bây giờ tôi vẫn yêu... Chỉ khác nhau ở chỗ bên em và xa em... 
Bên em vì muốn nụ cười ấy thuộc về anh...
Xa em vì em là tất cả của anh... 
Ích kỉ hay vì quá yêu... nó cũng chỉ là cảm xúc mà tình yêu mang lại... Trước kia, anh ích kỉ để nụ cười ấy mãi mãi do anh, bởi anh và thuộc về anh.. Rồi đến khi quá yêu... anh hiểu rằng đến lúc phải xa em khi nụ cười anh mải mê nghĩ đó là hạnh phúc... đã không còn rồi. 

KHÉP MI...



Chúng tôi đã chia tay được gần 2 tháng sau 2 năm bên nhau.
Sài gòn bỗng nhỏ lại trong tim tôi... những ngả đường lối cũ dường như không còn là con đường đi quen thuộc.

Tôi vẫn rất nhớ những kỉ niệm của ngày xưa, những con đường đầy ắp tiếng cười và cả những nụ hôn yêu thương trao nhau... Cũng chẳng trách được con tim khi nó đã quen với hình ảnh đã gắn liền hơn 2 năm rồi. 
Mọi lối đi đều được mang tên của con đường tình yêu tuyệt vời ấy...

Rồi bỗng hôm nay... Sài gòn lại vô tình hay cố ý để tôi bắt gặp lại em... ngay tại con phố trung tâm ... nơi tôi thường coffee alone. Cô ấy không đi một mình, tim tôi dừng lại... miệng tôi nở nụ cười... Cô ấy có người yêu mới. Nụ cười gượng gạo của cả hai... Nhìn sâu trong mắt cô ấy, tôi thấy có một điều gì đó khó nói... một điều gì đó còn ẩn chứa bao nỗi niềm... Cũng là lúc tôi hiểu rằng, coffee này nên nhường lại cho cô ấy. 

VỌNG NẮNG..!




" Có khi em về bên ai sẽ làm em vui
Hạnh phúc mà em muốn giữ lấy
có khi em cầm tay ai thật chặt bỏ mặc nơi ai
Gió đông lại về nơi đây giá lạnh hơn xưa
Vì e đã đi mất
Từng cơn gió trôi qua mùa đông kia
Chỉ còn lại cô đơn "


Không quá xa mà cũng chẳng phải gần... Nó cứ lênh đênh theo câu hát của buổi chiều sài gòn nhỏ này... Phiêu theo vài nốt trầm mà cuộc sống mang lại... Cũng là lúc hoàng hôn ngập tràn trong tim và cả những nụ  cười:...Vọng Nắng bắt đầu từ đó...

LETGO HOUSE..!





Và tôi ước - mỗi ngày  như mọi ngày hôm nay...
Ngồi bên em - ngắm thời gian trôi theo giọt sương bay...
Để lòng mình hoà theo nhịp đập con tim...
Để trái tim bồi hồi theo từng kỷ niệm qua...
Rồi vỡ oà ... theo tiếng gọi Ục ơi...

NỤ HÔN HUYỀN THOẠI


Mọi thứ bắt đầu và luôn là như thế…  cảm xúc. Đúng với cái tên không thể cởi mở thêm… nó làm cho nhiều thứ trở nên buông lõng thõng theo từng nhịp của con tim, mỗi khi chạm nhẹ vào nhau. Sở dĩ nó trở nên hoàn thiện với tất cả là bởi… ta dành và trao cho những gì được gọi là tinh tế nhất, những cái nhất ta luôn suy nghĩ đến nhau…  Ừm, đó là chuyện của mới ban đầu… khi cả hai… đang dần minh chứng cho nhau sự trọn vẹn. Khi những câu nói còn được suy nghĩ trước khi trao nhau, khi những gì thuộc về nhau luôn được trân trọng… Có cả núi những thứ ta thuộc về nhau…  và cũng không ít những câu chuyện yêu thương có, đau buồn có và có cả những thứ ta chẳng thể tưởng được… và đó lại là tình yêu… Chúng ta nhớ như in lần trao nụ hôn đầu tiên, với bao cảm xúc của tỉ lần chữ thích đè nén lên nhau, với bao sự mong đợi và niềm tự hào xen lẫn hy vọng cho một  tương lại hạnh phúc viên mãn ấy… Cũng là lúc mọi thứ được xây dựng và bắt đầu theo sự hoàn mỹ mà anh và em đều hướng đến… Nụ hôn đó không thật sự dài nhưng đủ làm cho cả hai hiểu rằng… đó là huyền thoại.. . huyền thoại cho sự yêu thương và là tình yêu đích thực…

HẠNH PHÚC VỚI NỖI NHỚ..!




Em thân yêu, thế là lần đi phượt cuối cùng chúng ta cũng đã thực hiện được..! Anh vui và hạnh phúc lắm... Đã có những bức hình, đoạn clip thật ý nghĩa... mà ban đầu, thông điệp của chuyến đi thật rõ ràng...sau lần này, mỗi người sẽ phải quay lại với cuộc sống hiện tại... Quay lại với thuở như ta chẳng hề biết nhau... Xin trả lại cho nhau hai chữ trọn vẹn. Thế đấy, nhưng... thật mà nói, chuyến đi vẫn như những lần khác... Vui hơn, hạnh phúc hơn... Bởi cùng sở thích, cùng ước mơ, cùng chinh phục những cung đường mới và bởi ta quá hiểu nhau... Ta say giữa đất trời, ta say giữa đại ngàn núi rừng và cả men nồng biển cả... Cứ như thế, hai ta quấn lại với nhau mà chia tay là điều không nghĩ đến... như trước đó. Ta lại lên kế hoạch cho chặng tiếp theo... Lại lên thời gian, lên đồ,... Như một gói hành trang và chờ đợi ngày ấy để xách balo lên... 

Những nơi ta đến... mọi thứ quá mới mẻ và con người cũng quá đỗi thân thuộc... họ nhìn anh với em như một đôi vợ chồng quá hạnh phúc khi mà tone sur tone từ đầu tới chân... Anh hạnh phúc và em cũng vậy đúng không nào?! Từng món ăn mới lạ được anh và em thưởng thức.. Tới những con đường xa xa... Những lần cãi nhau cười muốn rụng rốn ấy... Mọi thứ vẫn đang nằm trong tâm trí anh... Vẫn như một liều thuốc tốt cho những lúc stress.. Từ lần đi phượt đầu tiên cho đến lần thứ n này... Từng chút, anh vẫn nhớ và mãi mãi nằm ở đây - nơi trái tim anh

ANH SAI RỒI… EM XIN LỖI ANH ĐI..!

Củ tỏi ơi… anh sai rồi… thế nên em hãy xin lỗi anh đi…  Vì sao ư?! Chính em là người đã giúp a trở nên hoàn hảo hơn mỗi ngày, nhưng cũng chính em là người đã tạo ra điều tồi tệ… lỗi sai ngớ ngẩn từ việc rời xa em… Thế nên, em hãy là người xin lỗi anh đi…

Anh sai khi xa em… anh chẳng thể có chút nào bình yên… Mọi thứ đều là giả dối hết… anh cố tình vạch ra cả đống công việc rồi  lao đầu như người nghiện game để cày và tìm cho mình những nụ cười gượng gạo…

Anh sai khi chẳng thể tự vứt mình ra khỏi nỗi nhớ em… tự bứt phá ra điều tồi tệ của mỗi tối.. của những lúc đi đường … hình ảnh của em… vẫn thế, hiện trong tâm trí anh và ngăn anh ở tất cả những gì anh muốn làm… Đơn giản vì tất cả những nơi anh đến, tất cả những điều anh làm…anh đều muốn củ tỏi bên cạnh anh…

UHM..! ANH ĐI NHÉ...


Chào em cô gái của hôm qua… cô gái của những tâm sự trĩu nặng trong lòng… cô gái của những gam màu không đồng nhất hệt như tính cách và cả những gì lừa dối nhau cho một sự mưu sinh cuộc sống này.

Ngày chúng ta quyết tâm xa nhau… cũng chính là ngày anh cảm giác mọi thứ trở nên lạc lõng, mọi thứ đảo chiều quá nhanh và anh dần không còn nhận ra hình hài của chính mình… Nó cứ siêu vẹo trên con đường dài ngoằn ngèo với ánh đèn vàng le loi ấy…  thế là chúng ta xa nhau .. mặc cho mọi thứ còn đang nằm chờ tái sinh ở phía trước… Rồi đêm ấy, một tin nhắn và hai cuộc gọi nhỡ từ em… Anh cảm giác vui lắm và biết là chúng ta sẽ lại được bên nhau… Nhưng cũng là lúc anh biết… có lẽ em đang say và lại như một kịch bản cũ… anh chán… anh ngán đến nỗi anh chẳng thèm nhìn điện thoại nữa… Hôm sau, những tin nhắn từ  viber đánh thức anh rằng… em đang lo lắng cho anh.. đang cảnh báo cho anh những gì sẽ xảy ra… Anh cười nhạt, thầm nói: “ em làm anh thật tởm với sự quan tâm thô thiển ấy”.. 16h25’ cùng ngày đó… Một cuộc gọi tới.. để biết anh đang ở đâu và đón anh đi khám bệnh, rồi đi ăn kem… Lẽ ra, anh sẽ nghe máy và hối hả chờ em… rồi mình lại bên nhau… Nhưng  không tài nào anh làm được… anh có cảm giác ghê tởm cho chính em và cả anh nữa nếu cứ dở dở, ương ương như thế… và những lúc em mặc mọi thứ để xa anh, rồi khi tàn cuộc vui …em tìm đến anh để làm gì? Nghĩ như thế, nên anh chỉ lắc đầu ngao ngán cho em. Đó là những suy nghĩ của anh…

YÊU CUỘC SỐNG TỪNG NGÀY..!

Nhìn cuộc sống cứ xoay vòng vòng bên những dự định, những ước mơ, hoài bão ấy cứ trở nên xa xa hơn mỗi ngày. Và đến một lúc nào đó… nó bỗng trở thành thói quen buông và lại mơ tiếp một giấc mơ khác… Tiếp nối những câu chuyện ấy… lại là những công việc, những nhu cầu, những phiền toái về cuộc sống đương đại hữu hình này.  Các bạn trẻ và cả tôi ơi… hãy là những cánh chim bồ câu…sải cánh  thật rộng và bao trùm những nỗi sợ, những hoài nghi về năng lực và cả những định kiến của cá nhân… trong một tập thể người già dặn ấy… hãy nói lên những câu chuyện về cuộc sống, để rồi nhắm mắt và lắng nghe sự phản hồi từ chính trái tim của mỗi người. Và hãy luôn mang những thông điệp cho những nơi ta đặt chân tới… với một sự chân thành của màu xanh hoà hảo nhất.

Tôi cũng vậy, không thực sự già dặn,… vẫn đang loay hoay đi tìm công thức riêng cho sự thành công, vẫn trung thành với lối sống đơn giản cùng một mức thu nhập vừa đủ trang chải cho cuộc sống đô thị ồn ào này. Với tôi, sự tự do và làm chủ thời gian mới là đích đến cuối cùng… là được khao khát chinh phục những thử thách mới có thể đó là một con đường chẳng ai buồn đi, cũng có thể là một công việc đầy tính biến động cần một sự tỉ mỉ, một sự đầu tư kĩ lưỡng,… Nhưng có thế nào đi nữa… với tôi, đó là cuộc sống… mà đã là cuộc sống thì không được đầu hàng. Sự lựa chọn của tôi… vẫn không phải là thứ thành công mà mọi người vẫn hay sử dụng nó … không hẳn đó là một cuộc sống với đầy đủ vật chất, danh vọng, tiền bạc,… Tôi luôn và mãi mãi chỉ chạy đến đích gần nhất… để tiếp tục chinh phục ngọn núi cuối cùng… đó là thời gian. Đơn giản là tôi muốn một sự tự do… Sự tự do ấy thoát hẳn khỏi bốn bức tường mang thông  điệp của thời gian ấy…

BÌNH YÊN LẮM..!

Lặng một chỗ trong quán coffee gỗ, nó từ tốn suy nghĩ những chuyện đã qua, đang xảy ra và cả những câu chuyện của tương lai... Cái thở phào nhẹ nhõm, nhẹ tênh,... Như một sự ân huệ mà cuộc sống ban tặng mỗi người... Ừm, có thể những lúc như thế này... phần nào tạo cho nó những cung bậc cảm xúc trái chiều nhau. Bỗng nó tự hỏi, hiện tại điều làm nó quan tâm nhất là gì..?! Là chính nó... Là chính những suy nghĩ vẫn đang ngổn ngang, gánh gồng... Xuôi theo cái trĩu nặng của tình người ấy... Hay câu chuyện tình u buồn và có một sự buông không thể nhẹ hơn... nhưng không có nghĩa là niềm đau ít ỏi. Cũng có thể đó là những điều suy nghĩ cho một gia đình với đầy đủ tính chất của một sự trưởng thành, đủ bao trùm, đủ vững,... Với những ngày giông tố đang chờ đón phía trước...

GÁC TRỌ TÌNH YÊU..!

Thật khó mà nói hết những kỷ niệm giữa nó và mtt. Trong thỉnh thoảng của những giây phút thoáng đãng giữa cuộc sống này, là nơi ấy - căn gác trọ chứa đựng tất cả những buồn vui. Đó không phải là nơi xa hoa, lộng lẫy với những món đồ đắt tiền, cũng không phải là nơi mà có thể chứa nhiều người... Nó chỉ đơn giản là nơi của hai trái tim yêu thương, chung nhịp đập.

Tình yêu là thế... Mỗi lúc cứ được nhân lên và lan toả trong Gác trọ nhỏ ấy... Mỗi ngày trôi qua, lại là một kỷ niệm vui vui hay buồn buồn và tất nhiên, gác trọ như cuốn nhật ký để lưu giữ tất cả. Yêu em... Anh nhận ra nhiều thứ mang tên chấp nhận của sự nghiệt ngã ấy... Mọi thông số, mọi số liệu đều chứng mình cho cái kết tình yêu này là con số 0... Mình và tình yêu này không thể mang lại cho nhau hai chữ Hạnh phúc trọn vẹn được. Thế nhưng, mình lại cứ say với nhau, trong khuôn nhạc accoustic tình yêu êm đềm ấy và rồi mọi thứ tưởng như không thể mà lại có thể một cách nhẹ nhàng nhất.

NÀNG ĐÊM..!

Anh cảm thấy vui khi gặp lại em... Người luôn đồng hành cùng anh những lúc cô đơn hay mất định hướng nhất... Anh xin lỗi vì thời gian qua đã chẳng dành thời gian để bên em... Có lẽ em cũng chẳng hề trách móc anh đâu nhỉ? mà ngược lại, em sẽ thấy vui khi nhìn những ngày qua với anh là sự hạnh phúc trọn vẹn bên người yêu..! Thế nhưng tình yêu ấy giờ bỗng trở nên mệt mỏi và anh cảm thấy bên người yêu... anh đã không còn là chính anh... Không là những ngày của thuở ban đầu bên nhau nữa... Thay vào sự yêu thương và tình yêu to lớn của ngày nào thì giờ vẫn yêu đấy nhưng nói để bước tiếp... Anh không thể?! Em nghe anh nói nhé... Anh không thể yêu người yêu anh của hiện tại... Nói đúng hơn niềm tin anh dành cho tình yêu này đã không còn... Và anh cảm nhận được sự thay đổi từ người ấy... Có thể anh quá đa nghi hay sự yêu thương nào cũng trở nên mù quáng... Nhưng có thể điều quan trong nhất để giờ anh rời xa người yêu mãi mãi đó là cũng là lý do lớn nhất anh yêu người ấy... Đơn giản thôi, bên em .. Anh được là chính anh... Còn hiện tại, anh không hề cảm được điều ấy...

MẤY THẰNG EM..!

Gặp mấy cưng trong quán coffee góc phố nhỏ ấy... Buổi gặp được setup nhờ thằng đệ. Vào gặp mấy cưng là những đôi mắt còn tinh khôi lắm, miệng vẫn còn mùi sữa và mặt vẫn còn sáng lắm... Thế nhưng, tất cả đều mang trong mình một niềm tin về hai chữ thành công trong công việc hiện tại. Thật mà nói anh chẳng hề muốn gặp vì công việc và những cuộc hẹn của anh vẫn còn rất kín... Nhưng vì tương lai thằng đệ, anh đã nhận lời... 

Có vẻ như mọi thứ đều là sự sắp đặt của số phận... Ở mấy cưng anh bỗng có một niềm tin lạ thường và muốn cộng tác cùng em... Đơn giản thế thôi, và từ ấy... Mình thành một team...

CỐC TRÀN NƯỚC..!

Tất cả mọi thứ dường như chẳng còn đẹp như nó nghĩ nữa... Nó mệt mỏi với những gì đã xảy ra... Sự thật nó đâu phải là người như vậy! Bỗng nó giật mình lại khi chẳng hiểu mọi thứ sao có thể là như thế...từ hành động đến lời nói... mọi thứ đang đẩy từ yêu đến chữ hận rất nhanh... Thế nên dừng lại để mọi thứ trở nên đẹp nhất...

Có phải chăng..! Cốc nước của sự chịu đựng hay chấp nhận đã đủ đầy, thế nên khi giọt nước tràn sẽ phải chấp nhận rằng nó sẽ chảy theo bản ngã... Em đã như vậy hay bởi tôi càng ngày càng quá... Thì điều cốt lõi cũng là do chữ yêu không còn đong đầy và nghĩ cho nhau... Và điểm chung của mỗi người đã không còn... Vậy nên, những mâu thuẫn dù là nhỏ nhất cũng sẽ làm đám cháy bùng phát... Anh không muốn chứng kiến thêm bất cứ điều gì trong mối quan hệ này nữa... Không muốn mình cứ sỉ vả nhau... Không muốn nước mắt cứ rơi... Và không muốn mình không tôn trọng chính bản thân mình..

QUÊN EM... VÀ ĐỢI NGÀY ẤY QUAY VỀ..!

Chắc chắn rồi... Anh sẽ quên em thật, sau một đêm suy nghĩ với tất cả sự yêu thương, niềm kiêu hãnh tự hào và một thế giới của riêng anh... Anh sẽ làm được dù rằng trong anh, nơi ngự trị và luôn làm anh vững vàng nhất là em..!

Uhm, mọi thứ dường như mới của hôm qua thôi...  Còn yêu say đắm, còn những dự định phía trước và rất nhiều hoạch định tươi sáng khác... Nhưng khi anh không thể quyết định được điều gì đó gọi là rõ ràng... Có lẽ điều duy nhất anh có thể làm là Buông..! Nó như một hành động tội lỗi sau những hào hứng đón chào tương lai với hai từ Mặc kệ đấy... 

THỪA NHẬN..!

Thật khó để nói lên tất cả những suy nghĩ đang giày vò nó mỗi lúc, nhiều khi nó cứ tưởng tượng ra mọi thứ đang là một thiên đường với tình yêu là tất cả. Nhưng khi về với mọi thứ xung quanh, sự thật không phải là một phép màu, mà nó chỉ ra một trách nhiệm cùng những gì đang có mới là tất cả...

Nếu chỉ nói theo một phương thăng đứng thì mọi thứ đang trở nên đẹp tới mọi đường cong... Khi thời gian là công việc và kiếm thật nhiều tiền, để những lúc có chút tự do là những con đường phượt đẹp đến mê hồn và bên nó chỉ cần mặt tròn tròn là đủ... Mọi cảm xúc, mọi sự tinh tế và ngay cả con người đều muốn bên nhau... Bên những hình ảnh và thái độ yêu mọi lúc... Nó đẹp và dịu dàng là thế... Nhưng lại phải nói ... Đó là phương thẳng đứng... Và ở đời đâu chỉ có một giấc mơ ngọt ngào với đầy đủ sắc hồng ấy... Đấy là lúc, hai từ cuộc sống chen chân vào một thế giới riêng...

MÂN MÊ CÕI TÌNH..!

Ừ thì anh đang làm mọi sức để tất cả không trở nên vô nghĩa... Sống là hành trình, trên hành trình ấy có rất nhiều giai đoạn và có lẽ chỉ khi qua rồi, ta mới hiểu nó quan trọng hay vô vị hoặc nhạt nhẽo tới nhường nào...

Thế nên khi những gì đã qua... Dù giờ đây hai ta phải dừng bước, khi chữ nợ đã không còn... Mà anh gọi đó là định mệnh đấy, với anh đó là khoảng thời gian đẹp nhất... Vì sao ư?!

KHÔNG THỂ...

Những gì đã qua với anh như một giấc mộng, có đủ trạng thái cho tất cả cảm xúc... Anh nhận ra nhiều thứ trong bộ film dài tập mang quá nhiều thông điệp này... Đó là tình yêu... Nó không hẳn là sự trọn vẹn trong câu nói... Mà đó lại là những nỗi niềm gởi bên trong hai từ tình yêu...!

Em nói đúng... Và anh cũng nhận ra chỉ duy nhất thực hiện điều ấy... Đôi ta sẽ xa nhau trong mãi mãi... Xa nhau như cơn gió vội vã đi xa. sau cơn mưa nặng hạt ấy... Có thể là mình sẽ rất hận nhau bởi ta quá yêu nhau... Cho nên hành động ấy, mãi mãi là tội ác trong tình yêu và không thể chấp nhận được là điều đáng để nhận..! 

SAIGON NHỚ..!

Cuộc sống này quá phức tạp... Đến nỗi khi tìm được một ai đó được gọi bằng cái tên mãi mãi, thì bỗng một cơn gió lạnh nhẹ cứ thổi từ từ ngày qua ngày cũng trở nên tê tái... Và rồi khi sự chấp nhận là không thế... Mọi thứ trở nên tồi tệ... Như sự tất yếu nó đành đứt quãng và ra đi nhẹ tựa tơ hồng..!

Mỗi lúc nhớ là mỗi lúc đau.. Mỗi lúc đau là mỗi lúc từng mùa kỉ niệm ùa về làm mọi thứ nhạt nhoà với đôi mắt rơi lệ...! Cảm giác yêu và hận có lẽ chỉ cách nhau một bước chân thôi... Nó làm mọi thứ để đau và rất đau... Chỉ duy nhất một thứ là ... Trả em về với sự bình yên của tinh khôi và hạnh phúc với mái ấm gia đình quen thuộc... Nó hận bản thân khi không mang lại thứ gọi là hạnh phúc nhẹ nhàng, bên người mà nó vẫn thường gọi là mặt tròn tròn...

TÂM SỰ..!

Nếu mỗi người đều sinh ra và có cho mình một số phận... Một kịch bản của chuỗi ngày dài lang thang trên cõi đời này. Việc tìm cho mình một số phận để biết mình là ai? Phải chăng là quá khó... Thế nên, trong mọi thứ tình cảm... Luôn có song hành một trường phim đã được dựng sẵn và nôm na ta gọi nhau là số phận hay định mệnh. Số phận của người này lại là định mệnh của người kia và ngược lại...  Vậy nên, trong tình cảm của nó ... Thực sự, nó đang đi tìm cho mình một số phận thực thụ trong mối lương duyên này...

Tại sao gọi là tình yêu và tại sao lại yêu mặt tròn tròn nhiều như vậy? Có đúng là bởi do mặt tròn tròn rất hoàn mỹ, hay rất xinh, cũng có thể là rất tốt... Sự thật hẳn không là vậy rồi... Đơn giản thôi, vì bên mặt tròn tròn... Cảm giác yêu và luôn hạnh phúc mặc nhiên mà có. Khi đó gọi là yêu... Và chỉ là vậy thôi..! Tình yêu đấy...

LẶNG..!

23h55p. 03.2015  rồi..! Đôi mắt nó rất mỏi... Sau khi hoàn tất công việc và giờ nó chỉ muốn chìm thật sâu vào giấc ngủ thôi... Không biết vì lý do gì... Cứ hễ nhắm mắt lại... Bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu hình ảnh của nhau... Cứ thế ùa về... Và nó lại nhớ... Nhớ như chưa hề có ngày xa nhau... Bỗng nó lặng người lại... Nhìn xung quanh với bao lo toan về một ngày mai...

Lặng là lúc đôi tay nó như muốn vùi sâu vào trong quá khứ... Để từng ngón tay chai sần vì cuộc sống có thể đan lồng vào nhau...  Theo kỉ niệm mà tìm lại hơi ấm tình yêu thuở nào... 

VÌ ANH LÀ VẬY..!

Anh cứ thế... Nghĩ, nhớ và mỉm cười khi chuỗi hình ảnh của kỷ niệm chạy từ từ trong tâm trí... Mỗi khi anh có thời gian..! Dù cho có thể những gì là của nhau... Sẽ không đủ sức mạnh để giữ em lại... Hay bởi những gì là của nhau quá sâu đậm... Để đến nỗi, xa em là giải pháp tốt nhất cho tình yêu ngọt ngào này...

Mình xa nhau... Anh rơi lệ một mình... Nhoè đi và lại khô đọng lại... Nó không rơi được nữa, mà cứ trực chờ... Trực chờ hình ảnh ấy... Nhẹ nhàng lướt qua để nhói nhưng lại vui, để yêu nhưng lại phải xa nhau... Cảm giác ấy, có lẽ chỉ mỗi hai ta hiểu... 

VẪN..!

Thế là cũng xong. Sau hành trình phượt... Nó cảm nhận được sự rõ ràng của chữ yêu to lớn và vĩ đại đến nhường nào... Dường như mọi thứ với nó và mtt đang trở nên đẹp hay đến một độ chín nhất định ... Đến một điểm của sự gắn kết không thể rời... Đến một suy nghĩ hợp nhất từ cả hai của mọi câu chuyện, hành động và cử chỉ nói...

Vậy là sao..! Là mọi thứ trong anh và em sẽ khó mà rời xa nhau như ý nghĩa của chuyến phượt cuối cùng... Hay đó lại là điểm bắt đầu của thêm một cánh cửa cuối cùng mang tên hạnh phúc ấy... Nó dường như vượt qua sự kiểm soát chặt chẽ, khi mà hiểu về nhau mọi thứ để kết luận rằng chỉ có xa nhau mới trọn vẹn một hạnh phúc... Thì sự mất kiểm soát vô tình lại mang đến nỗi hạnh phúc nghẹn lòng sau quãng thời gian tự hành xác nhau... 

VỊ TRÍ QUÁ KHỨ..!

Em thân yêu... Hẳn ai cũng có một quá khứ... Nôm na được hiểu đó là những gì đã xảy ra ở trước đó so với hiện tại... Nó bao gồm tất cả cảm xúc có vui, có buồn, có sai lầm, có hạnh phúc,... Nhưng để nó ở đâu trong trái tim và trí óc của mình đó là chuyện khác... Cơ bản anh gọi đó là vị trí của quá khứ...

Em kể thật nhiều những câu chuyện của quá khứ... Có thật nhiều kỷ niệm của nước mắt, của sự kiêu hãnh và của cả những sai lầm... Và ngay cả với tình yêu này... Một tình yêu theo anh đó là đích thực và trọn vẹn thật đấy..! Nhưng có lẽ nó đến không đúng thời điểm thế nên tiếng nấc vẫn nghẹn ngào lắm... 

NGỌT XUÂN..!

Thế là kế hoạch cho chặng phượt cũng đã được lên... Thế là những gì suy nghĩ cũng sẽ được thực hiện... Hơn hết, thế là mọi thứ lại được thả theo cơn gió phượt kia, thả theo những dãy núi trùng điệp kia, thả theo từng cơn sóng vỗ với khí trời ngọt xuân kia,... 

Nghĩ đến thôi... Nó mong thời gian trôi đi thật nhanh và dừng lại đúng nơi nó mong nhất... Mọi thứ đang được chuẩn bị một cách kĩ lưỡng, hơn hết là tình cảm của nhau đang trở nên xoá nhoà đi những gì là thực tế... Nếu khổ đau theo bên thì nụ cười là liều thuốc, nếu khoảng cách xa nhau thì những gì là của chung sẽ gần thật gần nhau, nếu niềm tin chưa đủ là mãi mãi thì những cái ôm, những nụ hôn và cái siết tay thật chặt sẽ giúp cho một tương lai vững vàng nhất,... Và nếu nếu nhiều thứ lắm... Đơn giản chỉ khi bên mặt tròn tròn... Mọi thứ như chẳng có chút gì là tai ương hay khó khăn lắm lắm mà nó vẫn như một bước đi cần phải qua mà thôi..! 

VỰC THẲM..!

Không hay cho gã khi thời khắc chuyên giao của năm cũ và năm mới lại là một cái tin chẳng tốt lành chút nào... Gã ngờ vực tất cả mọi thứ dường như đã được sắp đặt bởi bàn tay thượng đế quyền uy... Đẩy gã vào vực thẳm, khi niềm tin cuộc sống chỉ còn vỏn vẹn vài giọt nắng rơi lã tã ngoài sân của mùa xuân ửng hồng. 

Trên những bước đi dò dẫm phía trước, gã luôn chọn cho mình một ái niệm thận trọng và một hình ảnh kế bên là mặt tròn tròn ấy... Để bước và chấp nhận mọi thứ... Nhưng dường như với cái tuổi luôn vấp ngã, mọi thứ tưởng kiểm soát mà như không... Ngoài chữ ngờ của ngờ vực, gã luôn có thêm một gia vị cay xé, đó là sự bất ngờ trong từng câu chuyện cuộc sống mỗi ngày..! Tin vào chính mình chỉ là một khái niệm vừa đủ khi mà mọi thứ sẽ xoá nhoà đi và chỉ để lộ ra vết nhơ của thời gian... Ấy thế mà gã cứ ngu ngơ khi tin mọi lời nói của cuộc sống để khi chấp nhận quá nhiều từ sự bất ngờ ấy... Lâu dần, gã trở nên chai sạn và để mặc mọi thứ như những đám bèo trôi kia... 

GIỌT NẮNG TRONG ĐÊM..!

Cách đây không xa lắm,
Gã đàn ông ấy cứ mò mẫm trong đêm tối một chút ánh sáng le lói của một mùa đông rét buốt ấy... Chẳng phải vì gã không có một ngôi nhà, không có một tổ ấm,... mà chính xác là gã đang đi tìm một mái ấm thực sự..! Mái ấm của hai chữ tình yêu và yêu thương cứ mãi lần trốn, cứ mãi như chiếc bóng của chính gã... Đuổi mãi... Cứ tưởng chừng như đã bắt được thì lại để rơi tõm trong sự vô vọng. 

IM LẶNG SẼ ỔN.

Nó không muốn thực hiện bất cứ điều gì ở thời điểm hiện tại nữa, khi mà động lực tinh thần đang dần biến mất một cách vô vọng. Điều ấy bỗng làm nó cảm giác vô vị lắm khi mà những thăng trầm đã lắng đọng, khi mà mọi thứ trở nên tươi sáng hơn,... Khi mà nó muốn bắt đầu nhìn thấy nụ cười ấy... Cũng là lúc nó phải chấp nhận cho một sự trả giá quá đắt... Dường như suy nghĩ của mỗi đang là chủ đề cho một cuộc chiến yêu thương thì lúc ấy... Từng cử chỉ, hành động luôn làm tổn thương nhau vượt ngưỡng của sự chịu đựng...

HOPE..!

Bốn ngày vừa qua... Nó nhận được rất nhiều lời động viên từ những người xa lạ... Nó hiểu cảm giác của sự thương hại và lòng thương khác nhau ở điểm nào, nhưng suy cho cùng thì cũng là sự đáng trân trọng... 

Hôm nay, đi đâu hay làm gì nó cũng nhận được câu hỏi về  những ngày qua làm gì và trốn ở đâu? Tất nhiên là nó không trả lời rồi vì chẳng có gì hay ho khi kể câu chuyện buồn chỉ để đổi lại cái tặc lưỡi... Thôi mà, không có gì phải lo lắng cả? Hay cố lên nha mày..! Nó không cần những điều ấy... Đơn giản là nó sợ ánh mắt của sự thương hại... 

TÂM SỰ CÙNG HAI..!

Tưởng chừng như mọi thứ sẽ được thay đổi bằng một cuộc sống tích cực hơn... Một cuộc sống mà sẽ được tự do, được thoải mái làm những gì mình thích... Thế nhưng có lẽ điều đơn giản ấy chỉ là sự lựa chọn đúng hoặc sai mà thôi, ở đó có vẻ như ở thời điểm hiện tại là một nỗi niềm khó tả... Nó dần hiểu rằng sau khi bước qua quá nhiều cung bậc cảm xúc... Thời gian cuốn theo mọi thứ và đẩy mỗi người sẽ lớn lên để được tự do sống trong hoài bão, trong sự vô định của những ước mơ có cánh,... Mà quên đi thông điệp nằm sâu bên trong hai từ tự do ấy là sửa chữa... Sửa chữa những lỗi lầm hằn theo dấu vết của những tháng ngày chai sạn vì đời.... Nó không quyết định cho tương lai phía trước nhưng nó lại là tất cả cho ý nghĩa sống mỗi người..!

Hai à..! Với những gì đang xảy ra... Ục cần một câu nói từ anh... Dù khó nghe, trách móc hay mắng ục... Em vẫn muốn được nghe... Tại sao em lại cần hả..? Đơn giản vì lúc này xung quanh em chỉ là những người vô hình, những người lạ với tình cảm rất thật nhưng sao mãi em vẫn không thể cảm để đón nhận hết... Có lẽ, đó là sự trả giá của thói quen một mình chống chọi và chịu đựng với tất cả... Em muốn được cùng anh vi vu trên con đường về quê, muốn được nói chuyện và kể cho anh nghe tất cả những điều em cảm nhận về thế giới này... Muốn hét lên thật to mỗi khi gặp những thiên nhiên cảnh ấy... Nhưng trước mắt em giờ chỉ là vùng trời hoài niệm thôi..! Hoài niệm như chính mỗi lần gọi tên anh trong vô thức của những đêm mệt nhoài với sự hỗn độn của cuộc sống..!

NGÀY VẮNG EM..!


Em yêu ơi... Chỉ nghĩ là xa nhau thôi. Anh cũng không đủ can đảm để thuận theo suy nghĩ rằng sẽ phải nhắn tin thật nhiều, nói chuyện thật lâu,... Vì anh ghét cảm giác phải ôm nỗi nhớ một mình và càng ghét cảm xúc xa em anh làm gì lúc rảnh bây giờ..!? Thế đấy, mọi thứ cứ chẳng thể nào ổn được nếu xa em nhưng rồi những ngày cuối tuần ngẫu nhiên nào đó... Em về với gia đình thân yêu, thì anh lại một mình gặm nhấm và làm bạn với nỗi cô đơn... 

Lúc này đây... Vắng em bên cạnh... Anh tìm mọi lý do để có thể xoa dịu đi nỗi nhớ đang dày vò... Cứ gọi cho em thì không thể nào được vì rằng em về bởi có công việc mà... Và vì thế, anh lại lang thang với những thằng  bạn để tạm quên đi hình ảnh mãi hiển hiện trong anh... Thế nhưng, khi kết thúc câu chuyện nào đó hoặc trong câu chuyện anh kể ... Cứ vô tình hay có sự sắp đặt của bàn tay chúa mà anh lại nghĩ đến em... 

NGHĨ YÊU..!


Em yêu... A chẳng biết bắt đầu từ đâu cho câu chuyện của mình và cũng chẳng biết phải làm sao để em hiểu được trong anh đang suy nghĩ gì... Nó mệt mỏi khi bên nhau, không phải là vì anh hết yêu em... Cũng không phải vì ta còn nợ nhau điều gì cả... Mà anh mệt mỏi khi cứ loay hoay đi tìm công thức cho 2 từ mãi mãi ấy..! 

Xa em... Mọi thứ xoay quanh anh nhạt nhẽo và vô vị lắm, dù rằng đó là cách duy nhất để chứng minh cho sự cao thượng trong tình yêu này... Là một khi anh không thể mang lại cho em được hạnh phúc trọn vẹn thì nên buông... Lý thuyết và cá tính trong anh có thể là như vậy nhưng mỗi khi đối diện với ngày mà không em, ngày mà mọi thứ sẽ cô đơn thì anh lại không dám nghĩ đến... 


MẶT TRÒN CHO MỘT THÔNG ĐIỆP HOÀN HẢO..!

Mặt tròn ơi..!

Mặt tròn tròn..?
Quá nhiều người hỏi về em đấy..! Anh thấy mình thật may mắn khi có được tình yêu của em và sẽ thật hạnh phúc hơn khi những ngày của một năm cũ sắp qua trong từng hạt nắng nhỏ yếu ớt của mùa đông ấy... Sẽ luôn hiện diện của một gương mặt tròn biết cười của riêng anh...

Nhiều lần anh muốn cho mọi người biết mặt tròn tròn là ai nhưng vì những gì là của nhau, anh lại giấu em với cả thế giới và rồi những gì anh làm được chỉ có thể bên em cùng nói, cùng cười và cùng hiểu như thế nào là tình yêu... Tất nhiên, những bài viết dành tặng riêng em là điều không thể thiếu... Không phải anh viết ra để nâng niu em đâu..! Anh chỉ viết ra để mọi người hiểu rằng ở cuộc sống này vẫn có một thứ trọn vẹn mang tên mặt tròn tròn mà thôi, để mà chính họ sẽ phải ghen tỵ hay sẽ ước mơ về một tình yêu này... Hơn hết anh viết ra để lưu giữ  từng cử chỉ trong nét thơ, cả trong suy nghĩ và hành động trao nhau...

NHỚ... RẤT NHỚ!

Sài gòn... Đêm của ngày mai..!
Mặt tròn tròn...


Em thân yêu, trước giờ anh không nghĩ anh sẽ sợ chiếc điện thoại đến như vậy... Sợ như chính anh phải đối diện với chính mình... Ở chiếc điện thoại của anh có quá nhiều những gì thuộc về đôi lứa mà chỉ cần mở lên thôi... Những kỉ niệm, hình ảnh,... Lại ùa về trong tâm trí của anh... Nó hiển hiện theo từng nhịp của trái tim đập liên hồi vì nhớ em... 


Trong vô số những lần bốc điện thoại lên và lại đặt xuống vì anh sợ không chiến thắng được bản thân mình... Anh đã tự làm đau và hạnh hạ chính mình chỉ để mong sao qua đi cơn nghiện em... Vô số những gì thuộc về nhau là từng ấy lần nỗi đau chạm đến tim và cả lý trí của anh... 

KHÔNG CÒN GÌ ĐỂ NÓI..!

Đã từ lâu rồi... Cái thói quen mỗi sáng dậy sớm nhâm nhi li cà phê bên những người bạn già, cùng tâm sự hàn huyên những câu chuyện xã hội hay cuộc sống, cũng có thể chỉ là ván cờ thôi... Của một thần đồng 27 tuổi lại được nhen nhóm trở lại, sau tháng ngày được sống là chính mình...

Nói như trên không có nghĩa là hiện tại hay trước khoảng thời gian đó, cuộc sống của nó là giả tạo hay thu mình vào góc tối nào đó để mà sống thật..! Mà tất cả phụ thuộc vào môi trường của hoàn cảnh hiện tại sẽ tạo ra một con người phù hợp với chính những gì xung quanh mong muốn... 

SỨC MẠNH NIỀM TIN..!



Không hoa mỹ hơn cho thông điệp mà niềm tin mang lại, mà đó là sức mạnh thật sự bên trong hai chữ ngắn ngủi nhưng đầy kiêu hãnh ấy...  Niềm Tin...

Ngày mà niềm vui của sự tin tưởng bắt đầu có hiệu lực cũng là lúc trong trái tim anh mang hình bóng em... Anh cứ hồn nhiên gởi đến em từng đợt gió mang theo món quà quý giá nhất ấy... Để rồi cứ thế trở nên nhiều hơn mỗi lúc và đạt tới điểm tối đa ấy... Điểm mà khởi đầu cho một hạnh phúc và khởi động cho một tình yêu vĩnh hằng... 

MÌNH LÀ GÌ CỦA NHAU..!


Cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu... Khi mà cả hai đã xem nhau như là một nửa, xem nhau như chính là linh hồn, xem nhau như chính những mảnh ghép còn thiếu của nhau khi mà cả hai đang nắm giữ... Cứ trôi và cứ lảng tránh những điều của thực tế mà bên nhau như một câu chuyện mang tính thử thách cũng như chính những nhân vật trong chuyện đang cố gắng tìm cho mình một cái tên hợp lý cho mối quan hệ này hay chính xác hơn là đi tìm câu trả lời cho một câu hỏi tưởng chừng như quá đỗi đơn giản: " mình là gì của nhau?!"