Trang

VÌ ANH LÀ VẬY..!

Anh cứ thế... Nghĩ, nhớ và mỉm cười khi chuỗi hình ảnh của kỷ niệm chạy từ từ trong tâm trí... Mỗi khi anh có thời gian..! Dù cho có thể những gì là của nhau... Sẽ không đủ sức mạnh để giữ em lại... Hay bởi những gì là của nhau quá sâu đậm... Để đến nỗi, xa em là giải pháp tốt nhất cho tình yêu ngọt ngào này...

Mình xa nhau... Anh rơi lệ một mình... Nhoè đi và lại khô đọng lại... Nó không rơi được nữa, mà cứ trực chờ... Trực chờ hình ảnh ấy... Nhẹ nhàng lướt qua để nhói nhưng lại vui, để yêu nhưng lại phải xa nhau... Cảm giác ấy, có lẽ chỉ mỗi hai ta hiểu... 

Anh là vậy... Nói xa để mà quên mọi thứ có lẽ là nhiệm vụ bất khả thi ... Bởi tình yêu quá đỗi lớn lao và bởi nó là lần đầu tiên trái tim loạn nhịp, tiếng thở hổn hển của hai bóng hình quyện vào nhau... 

Anh là vậy... Cứ phải diễn với cuộc sống đầy biến cố này... Cõi trần thì đủ thử thách... Nhưng diễn trước mặt em và thôi ngừng nghĩ đến em cũng là điều khó khăn với em...

Anh là vậy... Cứ làm em nổi điên hay chọc giỡn và không chấp nhận lời xa nhau... Không phải vì anh lì lợm... Mà vì anh yêu em... Biết thực tế là như vậy nhưng để rời xa em lại là chuyện không thể... Thế nên, anh cứ làm em mệt mỏi rồi lại cười ... Và cuối cùng là dừng hẳn sau buổi sớm tinh mơ... Anh chưa kịp nhận ra thì ánh mắt của sự mệt mỏi... Lại làm anh bừng tỉnh và hiểu là mình hãy mạnh mẽ...

Anh là vậy... Cứ nhìn chiếc phone, nhìn hình và lại muốn gởi đến em một sms... Nhưng lại thôi, vì câu nói mạnh mẽ lên và vì ... Chính tình yêu này... Hôm nay, anh đổ mồ hôi rất nhiều khi cứ mãi giằng co giữa nhắn hay không nhắn cho em ... Để em hiểu là anh đang rất nhớ em... 

Anh là vậy... Một người mà chắc chỉ mỗi em hiểu rõ anh... Cứ muốn tìm mọi cách để bao dung tất cả ... Và anh nghĩ sẽ có lúc anh tay trắng... Lúc ấy, mọi thứ sẽ trở nên trơ trẽn lắm...

Và vì anh là vậy... Nên hãy để anh chịu đựng tiếp sự dằn vặt, đau khổ cho mối tình ngang trái này... Để thấm thía câu nói yêu là khổ hay tình yêu luôn có nước mắt đi cùng... Nhưng niềm an ủi lớn nhất của anh lại là em... Người mà anh sẽ mãi mãi không chia sẻ thêm chút khổ đau nào nữa...

Anh là như vậy... Mỗi lời nói, cử chỉ của em luôn ghim rất sâu nơi trái tim anh... Để cứ tạo ra từng đợt sóng lớn... Vồ vập và choáng hết con đường dài phía trước... Thế nên mỗi ngày từ khi xa em ... Luôn là một ngày rất dài ... Mệt mỏi và chìm trong nỗi vô vọng...

Có chắc trong thời gian sau... Vị thánh mang hương vị xoá nhoà của thời gian sẽ xoa dịu nỗi nhớ trong anh hay không..?! Đó có thể là tín hiệu cho sự hồi sinh của anh ... Cho một ngày xưa tẻ nhạt. Nhưng lòng anh mang tên nỗi nhớ... Trái tim mang niềm tự hào ấy sẽ luôn là em... Nói thì cứ thế mà có lẽ niềm tin cũng chẳng còn nhiều nơi em... Thế nên, một mình sẽ hay hơn... Tự mọi thứ tự...

Em trong anh giờ sẽ như cơn gió ... Để mỗi khi biến cố tới... Anh sẽ nghĩ đến nó như liều thuốc tinh thần. À, mà cũng quá lâu rồi... Thông điệp mỗi sáng, mỗi ngày,... Đến bên anh đã ngừng sản xuất mà thay vào đó là tình yêu quá lớn của em - Điều vô cùng hạnh phúc lại bỗng trở nên ích kỉ đến nỗi rời xa là cách tốt nhất...

Bởi mọi thứ không như những gì đôi ta nghĩ thế nên anh sẽ là như vậy... Cứ thong dong vui đùa với mọi thứ để mặc theo cơn gió chiều, mà cứ phượt.. Cứ yêu cái thiên nhiên ... Cái An Nhiên của tháng ngày đẹp tuyệt vời ấy...

Có thể bầu trời của hôm nay sẽ rất tối... Nhưng ngày mai, ngày kia,... Xa hơn nữa sẽ là một Ục ơi... Đủ nghĩa, đủ tình, đủ hơi ấm... Về bên em trong cơn mơ mỗi đêm...

Tạm biệt em - Vì anh là như vậy..!
Có thể trong tình yêu... Người ra đi không phải vì hết yêu mà vì ta quá yêu...

Không có nhận xét nào: