Trang

MÂN MÊ CÕI TÌNH..!

Ừ thì anh đang làm mọi sức để tất cả không trở nên vô nghĩa... Sống là hành trình, trên hành trình ấy có rất nhiều giai đoạn và có lẽ chỉ khi qua rồi, ta mới hiểu nó quan trọng hay vô vị hoặc nhạt nhẽo tới nhường nào...

Thế nên khi những gì đã qua... Dù giờ đây hai ta phải dừng bước, khi chữ nợ đã không còn... Mà anh gọi đó là định mệnh đấy, với anh đó là khoảng thời gian đẹp nhất... Vì sao ư?!

Ừm, nó khá đơn giản vì đó là yêu... Vì đó là cảm xúc mà sẽ chẳng thể nào có lại được và cũng không muốn có nữa... Một thứ cảm xúc ngọt ngào trong đắng cay, khi thực tế lại là một nỗi niềm buồn đến mệt mỏi..!

Anh cám ơn em nhiều lắm... Cám ơn đã cho anh biết không phải đi một mình nghĩa là hạnh phúc... Không phải ăn một mình nghĩa là ngon miệng... Không phải nghĩ cho mọi thứ nghĩa là vĩ đại... Và em cho anh biết một thứ... Yêu một người nghĩa là tất cả... 

Tất cả mọi nơi ta hiện diện đều muốn mtt bên cạnh... Đó có thể là một tô bún bò với bên cạnh là gương mặt canh me anh bỏ ớt nhiều ,vì lo cho cái bao tử của anh... Đó cũng có thể là một li phóc phóc cả hai cùng uống và câu chuyện thì bất tận với giọng cười thật nhớ quá... Đó cũng có thể là bên anh thật lâu trên hành trình phượt đến mọi nơi với bao la chuyện hài hước... Và điều mà anh nhớ nhất đó là những buối tối hay sáng sớm tinh khôi... Bên anh là em - em mè nheo và đòi hỏi mọi thứ... Hì, đó là bắt anh cõng đi đánh răng chung, nằm trên người anh mãi mà không chịu dậy, hay... Bắt anh làm những điều kì quoặc nhất... Mọi thứ vẫn nằm ở đó... Mà giờ anh gọi đó là Cõi tình... Còn anh thì vẫn cứ Mân mê nó mỗi giây... Đó là cách tốt nhất cho anh khi nhìn về tương lai...

Câu chuyện về tình yêu của anh và em... thật đẹp mà cũng thật nhiều trái ngang... Yêu em và mọi điều tốt đẹp nhất anh luôn muốn dành đến em...như một thói quen hằng ngày. Có lẽ, sự trớ trêu của tạo hoá luôn mang đến cho tất cả một sự tiếc nuối... Nếu như anh và em yêu nhau đến chẳng thể rời xa, thì ta lại ở một hoàn cảnh đặc biệt thật... Vượt qua là điều không thể dù ta vẫn cứ yêu mặc mọi thứ... Chuyến xe nào rồi cũng dừng, đoạn đường nào rồi cũng tới đích... Thế nhưng nơi ta dừng lại là nơi phải xa nhau khi tình yêu đã quá lớn lao... Từng ấy thôi, mỗi phút trôi qua lại là sự đau đớn trong tâm hồn, sự mệt mỏi với mọi thứ... Cứ thế, anh lại đi.. đi và tìm cho mình một không gian đủ lớn để trầm tư suy nghĩ và chìm dần vào cõi tình ấy... Để mà mân mê, mà say sưa theo từng bức tranh kỷ niệm ấy... 

Yêu và xa nhau... Là những gì còn xót lại trong tâm trí anh hiện tại... Thế nhưng để xa nhau, anh lại chọn cho mình một chữ Hận ở ngay ranh giới ấy... Thật buồn khi giờ nó đã chia đôi hai ta... Để nỗi nhớ chẳng thể nhân đôi, để sự yêu thương chẳng còn cháy bỏng... Vẻ bên ngoài là như thế... Nhưng mỗi giây đi qua với anh.. Chỉ làm anh nhớ và yêu em hơn thôi... Cõi tình vẫn còn đó một đôi uyên ương và thực tế với anh... Mặt tròn tròn luôn hiện hữu ở mọi nơi anh đến..! 

Anh hứa là sẽ không liên lạc với em nữa, nhưng ở phía ngược lại, em hãy nhắn tin hay gọi anh khi em cần nhé... Anh vẫn đợi một cơn mơ ấy.. Cơn mơ mang phép màu và nỗi nhớ đến bên anh... Để mỗi ngày khi anh cứ mẩn mê cõi tình, sẽ là một hiện thực anh có em ở một nơi nào đó trên trái đất này...  Đơn giản vì nếu cái nợ của trần gian với duyên số vẫn còn... Thì ở phía cuối chân trời anh vẫn sẽ gặp em...

Đúng thật, phải xa nhau khi yêu... một sẽ là yêu hơn và không thể... Còn lại là xa nhau trong hận thù với nỗi đau đến tột cùng... Cả hai điều ấy lại do chính anh tạo nên... Thật buồn khi anh lại chọn cách còn lại... Dù cả anh và em đều hiểu hiện tại trong trái tim... Chỉ duy nhất có một sự lựa chọn đó là Yêu và không thể..! 

Chấp nhận xa nhau để yêu và không thể chăng..!? 
Mặt tròn tròn ơi, anh mê mẩn cõi tình tiếp nhé...

Không có nhận xét nào: