Trang

HÀNH TRÌNH SỐNG – HÀNH TRÌNH TRỞ NÊN VĨ ĐẠI…

Không chỉ là những giọt nước mắt của những người ở lại vì sự tiếc thương của một nhân tài đã ra đi. Cũng không phải là vì sự nể phục, tôn trọng đến vĩnh cửu với những gì người ra đi đã để lại trong lòng họ như một món quà thực sự ý nghĩa của cuộc sống ban tặng.
Anh ấy – người mà tôi gọi là Hai.. luôn chiếm được sự yêu thương của tất cả mọi người. Những người đã vô tình bắt gặp và làm bạn với Hai… thì sẽ có đươc trọn cảm xúc của sự yêu thương, của sự tôn trong, nể phục, và ….tìm lại được bóng dáng niềm tin nơi cuộc sống… tôi chắc chắn như thế..
Và mỗi khi nhớ về Hai… như một cuốn Film nhẹ nhàng, sâu sắc và ý nghĩa lại được lật lại trong cái suy nghĩ vô thường của ngày nào… Và như một quy luật bất biến về nó… Nhớ - xem – lại nhớ và khóc…. Cứ như vậy…được lập đi lập lại hằng ngày….  Tôi yếu đuối?! Đúng, nhưng tôi chỉ yếu đuối trước bóng cây vĩ đại.
Sự sống, bắt đầu bằng tiếng thở hổn hển của 1 mầm sống…và kết thúc bằng một tiếng thở dài của chấm hết… Khoảnh khắc ấy, có lẽ trôi qua thật nhanh. Vẫn nhớ như in những ngày ấy, thời gian ngắn ngủi…29 năm bên nhau… mất 10 năm để biết yêu thương người anh mình. Mất thêm 4 năm xa cách về địa lý…và chỉ trao qua nhau những bức thư với những dòng chữ hồn nhiên dành cho người anh mà tôi hay xưng là  - Ục gởi giọt máu lớn hay ngây ngô hơn là …Giọt máu nhỏ …kính chào Giọt máu lớn. Tôi biết  - hai nó đọc xong chỉ có cười bể bụng…

Lần nào cũng thế..mỗi khi viết thư nó lại nhớ cái ngày mà anh nó thi tốt nghiệp cấp I. Nghe người ta nói là ném giấy…( ném tài liệu) Tôi thì nào có biết mô tê gì… Cũng bày đặt, vo tờ giấy trắng rồi ném vào cho Hai. Đúng là Stupid hết sức… Rồi lại nhớ khi tôi học cấp II. Thì anh học cấp III. Hễ ra về sớm là lại chạy qua chỗ trường Hai… chẳng để làm gì to tát…mà  chỉ ngó ở hàng rào…để tìm xe đạp cho Hai. Rồi khi thấy bóng dáng Hai… tôi lại nói thật lớn… Hai, hai, …Xe hai đây nè?! Mà hồi đó, tôi cũng bực hai… Chẳng thèm chờ tôi gì cả, lấy xe rồi đi với mấy anh bạn về..còn tôi thì cứ lẽo đẽo theo sau tẽn tò…. Khi học lớp 9 thì anh bắt đầu đi đại học.. tôi mới hiểu là ..vì anh ấy rất nhát,..làm như vậy ảnh quê nên….hihi.. Nghĩ lại mà thấy mắc cười, cái ngày mà ảnh thi xong ĐH… Cả ngày cứ nằm thở dài chờ kết quả… Mình thì chỉ nói… Ai biểu thi vào ĐH Kiến trúc Tp chi… Rớt là cái chắc? Chẳng qua là mình muốn anh ấy ở nhà thôi… Vì ảnh đi thì mình với anh giữa sẽ phải share công việc nhà… Có ảnh…ảnh làm hết…hihhi.. Suy nghĩ của thằng con nít… Năm ấy, đề thi ĐH cực khó.. năm đầu tiên của đề thi chung mà… Rồi nhớ, ngày đẹp trời… mình thì vừa đi đá bóng về… thấy ảnh đang múc nước ở giếng… Vừa thấy mình ảnh nói: “ Ục, tao đầu rồi nè?” … Mình lúc ấy vui ơi là vui… Rồi ảnh cho mình coi danh báo đã đăng tên anh ấy đậu vào trường ĐH Kiến Trúc… Khỏi phải nói, mấy ngày sau đó…là rầm rộ luôn..không khí trong nhà cực kì náo nhiệt… không náo nhiệt sao khi mà toàn tỉnh chỉ có 2 người đậu ĐH Kiến trúc năm ấy… người còn lại thì nhờ điểm cộng ( điểm khu vực) mới đậu.. Người ấy lại là bạn thân của Hai. Đúng là….! Rồi, một bữa tiệc vài mâm được mẹ tổ chức ..đông vui và náo nhiệt…

Còn nhớ, ngày Hai lên đường vào Saigon là một đêm của trời mưa… mưa to lắm… Chắc là ông trời không muốn hai đi thì phải? hihi…
Thấm thoát cũng hết 4,5 năm đại học của Hai. Với những lần Hai về…Đêm ấy, Ục và anh Công nào có ngủ được.. cứ mong Hai mãi… 4, rùi 5h sáng đã chạy ra đường để đón Hai rồi. Vừa thấy Hai bước xuống là mừng kinh khủng ý… Nhớ lại vẫn thấy nao nao lòng. Rồi líu lo nói chuyện với Hai suốt… Nhưng Hai về nào có được lâu, khoảng hơn tuần là hai lại vào để học thêm này nọ rồi… Những lần hai về Hai mang quá trời… tạp chí toán học, sách báo, ….về cho Ục..  Hai biết Ục cực học giỏi khối A mà. Nên Hai cũng tự hào về Ục lắm… Ục thì đã  thi tỉnh này nọ..cũng được giải và nằm trong TOP học sinh giỏi toán của tỉnh… Nên Hai tự hào và đi đâu cũng kể về Ục cho mọi người… Mừng ra mặt…
Nhưng coi như là mất 4 năm anh/em mình xa cách… Nghĩa là đã mất 14 năm rồi… Và còn lại là 15 năm …. Nhưng thực sự, sống bên hai được bao lâu nhỉ? 6 năm Hai nhỉ…
6 năm Ục và Hai cùng nếm mùi nhà trọ… 6 năm Ục và Hai cùng con ngựa chiến rong ruổi cung đường SG – KT mỗi dịp tết về… và cùng trò chuyện về tất cả những gì có trong cuộc sống này… 6 năm với câu nói luôn thường trực trên mỗi Hai  “ Vô thường! Cuộc sống là vô thường”… 6 năm mà nhiều lúc Ục không thể hiểu ..tại sao ở vị trí “ngon” như vậy mà Hai lại “không ăn” để có được một kinh tế mạnh… Và cho đến lúc Hai gần đi xa… Hai vẫn với cá tính ấy- nhất quyết không cho ai biết và không cho 1 nhà thầu nào hay Hai đang như thế nào? …Đến độ, Hai còn chăm chỉ nhặt rác và tắt nước nếu ai lỡ tay không tắt trong bệnh viện… và đến nối, Hai bệnh mà…sao vẫn mặc đồ để đi thie QLCL… tấm bằng cuối cùng mà Hai có được…
Hai làm Ục đến giờ mới thực sự rõ… Hai sống đúng với những gì Hai nói… Vô thường…. Tài sản  mà người ta tiếc nuối nhất về Hai…đó chính là tri thức và phương chấm sống. Tri thức là thứ Hai tốn rất nhiều công sức và tiền bạc, Hai nhỉ… ! Cách sống lại chính là cái tạo nên một con người vĩ đại như Hai. Tự hào lắm Hai à…
Phải chăng…mất đi thứ người ta tiếc nuối nhất… Đó không phải là tiền bac, danh vọng mà.. nó chính là ta có gì là mãi mãi không?! Tiền bạc là thứ rất vô thường… có đó rồi mất đó… danh vọng cũng vậy… Hai đã đúng… trí thức và  cách Hai sống mới là mãi mãi… Mọi người vẫn nhớ tới Hai …không phải ở cái tên Bùi Ngọc Hoàng… mà đó là trí thức siêu việt và cách sống sạch, sáng… Nơi đâu Hai ở… Nơi đó, đã rớt nước mắt khi hay tin Hai… Nơi đó, đã phải chảy nước mắt tiễn đưa người tài về cõi trời… Hai đã để lại sự tiếc nuối … Còn nhớ, ngày Ục vào lại SG sau khi tiến Hai về với trời… Ục không dám bước vào căn phòng trọ ấy… không dám đối diện với mọi người xung quanh.. Ục sợ những câu nói mọi người sẽ dành cho mình như… Đừng buồn nha con; Cố lên; Sao lại như vậy hả? …. Ục đau và sợ lắm… Nhưng Ục vẫn phải đối diện tất cả… Vừa mở cánh cửa phòng trọ.. hình ảnh Hai đã ùa về… ùa dồn dập, choáng ngợp và Ục nghẹn ngào…đóng cửa… Ục khụy xuống …và chỉ biết ôm gối khóc… Khóc vì giờ đó chỉ là những kỷ niệm được nhen nhóm và bùng cháy dữ dội trong tận sâu thẳm… Uc nhớ cảnh…hai anh/em ăn mì tôm.. hai anh/em tranh dành tưng hạt đậu… rồi nhớ hai anh/em tâm sự chuyện thế giới.. chuyện tương lai…sẽ mua ô-tô cho bố mẹ đi du lịch,… Nhớ tất cả… Và Ục đau vô cùng…

Hành trình Hai sống – cũng chính là hành trình mà Hai đã trở nên vĩ đại. Vĩ đại trong lòng của tất cả mọi người tiếp xúc với Hai. Vĩ đại và tự hào lắm! Và Giữa mọi thứ  xung quanh đang ngập tràn tiếng gọi của đồng tiền… giữa mọi thứ đang xoay rất nhanh vì cuộc sống mưu sinh… giữa tất cả sự đố kỵ , ghanh ghét, … Giữa tất cả những qui luật mà con người đặt ra trong cuộc sống này… Giữa cái toan tính – lợi danh – thù ghét này…Và giữa những cái bắt tay cho những hành trình sống khác nhưng đầy mưu mẹo với nụ cười lạnh đến rợn người này… Cuộc sống này đông mà rất lạnh… Giữa muôn trùng vạn thứ hư - ảo… Nơi ây, vẫn có hình bóng Hai.. hình bóng bỏ mặc tất cả đê tìm đến tri thức và cách sống đạo… Đạo làm con, đạo làm người và đạo trở nên vĩ đại ấy.

Cám ơn Hai, người đã trở nên vĩ đại nhất…. Hành trình ấy sẽ còn tiếp nối….

1 nhận xét:

Nặc danh nói...

Đây là bài viết đã để lại trong tôi rất nhiều trạng thái cảm xúc. Ngay cả lần đầu tiên đến nhiều lần sau ...vì đâu đó là những ca từ Thật đến từng ký tự...