Trang

LẠC LÕNG...!

Đêm nào cũng vậy, nó lại vật vã trở về nhà sau một ngày làm việc mệt nhoài.... Trước kia, nó làm việc bình thường lắm...về nhà nó líu lo kể chuyện cho anh nó được vui...được thoải mái.. Nó kể đủ thứ chuyện hết, miễn sao có ...được nhìn thấy nụ cười của anh nó... Nó thích ngắm nhìn nụ cười này lắm... Ngày nào cũng vậy, hễ cứ gặp anh nó... nó lại thấy vui vui...vì biết sắp được thấy nụ cười ấy... Cứ như một chú cún sắp được ăn một món ăn ngon nhất... Còn hôm nay, nó muốn làm việc thật mệt...đi thật khuya...về chỉ ngủ thôi... nó sợ cái cảm giác này lắm...

 Lúc nó về, đưa xe vào... Nó giật mình...đâu rồi hình ảnh người anh nó đang xem TV, đâu rồi câu nói: " Đi đâu về muộn thế?", đây rôi...cái cau mày vì ..làm anh nó phật ý...mà thay vào đó là một cái ghế trống...lạnh ngắt và hịu quạnh.... Giống hệt cái cảm giác bên trong mà nó đang cố gắng thoát khỏi... Lệ lại rơi trong tim... Bước từng bước chân mệt mỏi dù chỉ là vài bước.. Nó cứ mong sao...mong mỏi ..hay ước mơ ...về một điều xa vời và không có thực... Nó nhớ anh nó cồn cào, da diết lắm... Người ta nói: " ai rồi cũng sẽ trở về với cát bụi" Nó nghe, nó hiểu và nó biết ...nhưng thật sự giờ là lúc nó cảm được nhiều nhất... Phải chăng nó đang hận nữa... cát bụi đen hay xanh...mặn hay ngọt,... Hay chỉ đơn giản là một cuộc sống vô vị. Cuộc sống này sao toàn đau khổ vậy...đúng là " Đời là bể khổ".... Mọi người sống trong một gia đình...đầy đủ bố mẹ, anh em, dòng họ,....đang vui vẻ, hp..rồi bỗng dưng sẽ mất hết tất cả trong một khoảng thời gian nào đó ...mà người ta gọi là định mệnh hay số phận ... Phải chăng con người giống như một quân cờ trên một bàn cờ được thay cho cuộc sống này... Hỗn độn quá, đau khổ và bi quan thế này nhỉ? ... Còn lại gì..khi nó biết rồi một ngày nào đó của tương lai...cái cảm giác đau đớn như thế này sẽ lại xuất hiện để đè lên cái vết thương chưa lành kia... Cuộc sống khắc nghiệt quá...một căn bệnh tâm mà chẳng có một thầy thuốc nào chữa được... Vậy ta đang sống vì gì đây? Tiền bạc ư..Có lẽ không... Gia đình ư... Chính xác... nhưng càng như vậy...vết thương lại càng đau khi...chứng kiến cảnh lần lượt những người yêu thương nó và ngay cả chính nó nữa...rồi cũng sẽ phải... Đau khổ nối tiếp đau khổ... Vẫn biết chứ...đó là qui luật rồi... một cái qui luật đầy tính man rợ mà cuộc sống tạo ra... Không muốn chứng kiến thêm một lần nào nữa... Bằng cách nào đây? Xem chuyện đó như một lẽ tự nhiên...và cần phải vượt qua... Giống trò chơi trơ trẽn thật! Con người lúc này đây...lại giống một Chú hề. Mỗi người trong ta...đang làm gì để bớt hề đi vậy!..Hay nhắm mắt và diễn tiếp...một vai diễn mà chẳng có kịch bản...nhưng cảm xúc và hành động của nó... xứng đáng được tôn vinh như một cuốn phim chân thực và đẹp nhất ở mọi khía cạnh.... Mất mát, đau thương, bất hạnh...giúp người ta xích lại gần nhau hơn... nhưng không thể cưỡng lại .... Lạc lõng quá, vô vị quá, ... Biết làm sao đây!...Chẳng thể làm gì được rồi...
Vì NÓ CŨNG LÀ CON NGƯỜI MÀ... MỘT CHÚ HỀ CỦA CUỘC SỐNG BÉ TÍ NÀY...

1 nhận xét:

Nặc danh nói...

Đố ai định nghĩa được từ " Quên"?