Trang

UHM..!

Uhm…có lẽ cuộc sống là như vậy! Mỗi một con người sống trên trái đất này, đều có một khái niệm nhất định về cuộc sống của mình. Họ quyết định đến vận mệnh và giá trị đạo đức của mình ở mọi lúc, mọi nơi. Trong công viên, quán coffee, nơi công sở…không kể một tầng lớp nào trong xã hội, họ đều có thể. Khi họ vui và làm được những gì họ cho là “ thành công”, thì cuộc sống với họ là tươi đẹp, là hạnh phúc và có giá trị…Nhưng một khi họ thất bại trong làm ăn hay cuộc sống riêng tư thì… “Uhm, cuộc đời thật bất công, tẻ nhạt và vô vị”. Có thể nói, họ có thể tự an ủi và đứng dậy được trong mọi hoàn cảnh. Nếu muốn nói rộng ra, con người thật giỏi và đấy sức sống đấy chứ! Vậy tại sao lai có người giàu, kẻ nghèo? tại sao lại có sự trao đổi? tại sao con người lại tự hành xác nhau?...Có quá nhiều câu hỏi và cũng có rất nhiều đáp án, nhưng…sự thỏa mãn thì lại là một dấu chấm hỏi! Phải chăng tất cả những câu hỏi đó đều được trả lời bằng từ “ UHM”…

Uhm, thì cuộc sống  này thật tẻ nhạt, vô vị và chẳng có điều gì cần bận tâm cả…
Uhm, thì cuộc sống thật tươi đẹp và tràn đầy sự sống…
Uhm! phải chăng là từ được sử dụng nhiều nhất và luôn nằm ở ranh giới giữa “Đúng và Sai”. Nó có thể là sai, là đúng và cũng có thể, chẳng sai mà cũng không đúng.
“ Uhm, tớ thích vậy đó!; Uhm, sao cũng được; Uhm, tới trước đi…”
Và “ Uhm” cũng có thể là kẻ nói dối ngọt ngào! Nhưng đôi khi “Uhm” lại là người nói thật tàn nhẫn…
Uhm…luôn luôn là như vậy! là chính nó và chẳng là cái gì…
Vì vậy, Seri chuyện “ Uhm,…” Sẽ đem lại cái nhìn ngộ nghĩnh và rất đáng yêu, chân thực mà đấy sâu sắc, mộc mạc nhưng đầy tính nhân văn…

NO1: _________________”UHM, QUÁ ĐỦ RỒI..!”_______________________
Mọi thứ dường như xáo trộn kể từ ngày em bước chân vào đời tôi. Mỗi sáng sơm, tim tôi như muốn nhảy tung ra khỏi lồng ngực để lao vun vút đến bên và được cùng em tới trường, hệt như những chú chim non đang luôn khao khát được bay cao va tìm cho mình một mảnh đất để trú ngụ. Những ngày tháng được ở bên em là quãng thời gian làm tôi đau khổ trong cái cảm giác hạnh phúc không trọn vẹn. Uhm, làm sao trọn vẹn được khi tôi và em đều yêu nhau nhưng….
Uhm, cuộc đời đúng là một vị thuốc đắng! Nó thật tàn nhẫn khi đánh thức tôi ra khỏi giấc mơ mà có lẽ là chẳng bao giờ tôi tìm lại được, nơi mà tôi là chính tôi và được cùng sánh bước bên người quan trọng nhất đời tôi. Không một lý do, không một tiên đoán, không một chút nghi ngờ về nhau thế nhưng tôi giờ phải sống và chấp nhận thực tế rằng “ Em, đã không còn là giấc mơ của riêng tôi!”. Để ở bên Em, tôi đã làm tất cả. Có lẽ đó chính là lý do làm tôi mất em. Tôi quá bao bọc em, tôi lấy đi cuộc sống riêng của em, tôi không muốn em phải khóc….Nhưng đã vô tình làm mối quan hệ của tôi trở nên căng thẳng hơn. Những ngày tháng bên nhau cùng sống trong giấc mơ đã không còn mà thay vào đó là sự tranh luận hay chính xác hơn là những lần cãi vã về quan điểm của nhau, về cách sống và cách hiến dâng cho tình yêu….Và chuyện gì đến cũng phải đến, em đã đến bên tôi vào ngày nắng đẹp để được nói chuyện lần cuối. Nhưng rồi mọi chuyện vẫn như vậy. Thế nên, trước khi về em đã tặng tôi một câu “ Uhm, quá đủ rồi! Tạm biệt anh”. Tôi đã hiểu ý nghĩa của câu đó. Thế là chia tay rồi đó, là chia tay với những ngày tháng tươi đẹp, chia tay với mối tình đầu tiên, chia tay với nhịp đập con tim của cả hai, chia tay với “ thiên thần nhỏ”…Nhưng cái tôi hiều được không chỉ là những thứ đó, mà là tôi đã hiểu “ tại sao người ta chia tay nhau, dù người ta vẫn còn yêu nhau!”. Em nói đúng “ Uhm, quá đủ rồi!”

NO 2                             UHM, NÓ YÊU BIỂN LẮM!
Đối với nó biển đẹp lắm. Nó thích một mình với biển. Nó cảm thấy biển rất thật, biển luôn lắng nghe những gì mà nó muốn nói, muốn bày tỏ. Nó sợ con người lắm rồi, nó sợ gia đình nó, sợ những người chung quanh nó, thật sự rất sợ. Càng lớn lên, nó càng mệt mỏi. Nó không biết phải đối mặt với mẹ nó như thế nào nữa. Nó chán ghét cuộc sống của nó, ghét lắm lắm. Nó cô đơn lạc lõng giữa căn nhà của mình. Nó ghét luôn bản thân nó. Nó ghét làm người hoàn hảo trong mắt  mọi người. Nó sợ mẹ nó lắm. Nó cảm giác chính nó đã làm cho mẹ nó bị mất mặt trước mọi người, và mẹ nó nghĩ vậy. Nó biết chắc mẹ nó nghĩ vậy. Cuộc sống thật tẻ nhạt trôi qua từng ngày. Nó sống với trách nhiệm với đối với gia đình, với bố mẹ, với em của mình. Nó không biết phải làm sao để thoát ra. Không phải nó không muốn, nó sợ. Nó sẽ làm tan nát gia đình của nó. Cái gia đình hoàn hảo trong mắt bạn bè, người thân và hàng xóm chung quanh nhà. Chỉ vì hai chữ danh dự, bố mẹ nó đang hành hạ tinh thần nó rất nặng nề, nhưng họ nào có biết!!! Nó mệt mỏi lắm, chán nản lắm. Nó muốn mau có việc làm, nó muốn ra ở riêng. Nó muốn có cuộc sống của riêng mình. Nó suy nghĩ rất nhiều, liệu nó có quá ích kỉ, bỏ mặc bố mẹ, gia đình để tìm cho mình một nơi hạnh phúc riêng. Nó không muốn bố mẹ nó phải khổ. Nó phải lo cho em trai nó, nó mới có thể đi được. Nó càng ngày càng cảm thấy rất rõ một điều rằng nó không hề yêu thương bố mẹ bằng tình cảm của một đứa con. Nó tự hứa sẽ cố gắng chăm sóc bố mẹ và em mình thật tốt, nhưng đó chỉ là trách nhiệm mà thôi. Nó biết rất rõ đó chỉ là trách nhiệm mà thôi. . Thế nhưng nó chẳng biết bản thân sẽ chịu đựng được bao lâu nữa. Mệt mỏi lắm lắm rồi. Nó muốn được ngắm biển, được cảm nhận cái trong xanh mát mẻ của biển. Đối với nó, biển trong lành và dễ chịu biết bao. Biển sẽ nghe nó nói mà không trả lời, cũng không  khuyên ngăn nó. Biển cứ thế lắng nghe nó bày tỏ cảm giác trống rỗng và đau khô của nó mà thôi. Nó yêu biển lắm…
                                                  
NO 3                                       UHM,GIÓ ƠI! THỔI LÊN ĐI
Nó đứng đó, nhìn vào khoảng không xa lạ kia. Gió vẫn cứ thế, cứ cố gắng thổi tung tất cả những gì mà nó đi qua. Hiếm khi gió tỏ ra dịu dàng, ân cần với một ai. Nó thích cảm giác này lắm. Nó thấy mình được bay thật cao, thật xa… Tất cả là nhờ có gió. Gió đưa nó đi khắp nơi trong trí tưởng tượng phong phú, đẹp đẽ của nó, giúp nó thoát khỏi những câu hỏi mà tự nó đặt ra với mọi thứ mà nó gặp và cảm thấy thích thú. Nó thích đi nhiều nơi lắm, một mình cùng với gió. Cứ nghĩ như vậy là nó lại thấy hạnh phúc vô cùng. Thế nhưng gió đột ngột biến mất, thả nó về với thực tại phũ phàng. Nó vẫn ở đây, trong căn phòng nhỏ với bốn bức tường và chiếc laptop của nó. Ngày nào cũng vậy, cuộc sống của nó chỉ có như vậy mà thôi. Nó ngưỡng mộ bạn bè nó lắm! Tụi bạn nó được đi khắp nơi, làm những điều mà chúng muốn, về nhà vào bất kì thời gian nào. Họ còn trẻ mà, phải cống hiến và thỏa sức vùng vẫy giữa cuộc đời chứ. Tại sao nó không thể làm được như vậy? Nó cũng trẻ, cũng có khả năng, cũng muốn  vùng vẫy giữa cuộc đời này mà? Chính nó mong muốn hơn ai hết. Nó muốn làm giàu, thật giàu. Nó muốn chứng minh với rất nhiều người rằng nó không giống họ, nó không muốn bị họ coi thường. Nó muốn đánh đổ những suy nghĩ của họ, những suy nghĩ đáng ghét và sai trái. Nó muốn nhiều lắm. Thế mà có gì đó đang ngăn cản nó, không cho nó thục hiện những ước mơ của mình. Mọi chuyện thật phức tạp và rắc rối. Nó không biết phải tháo gỡ từ đâu cũng như bắt đầu từ ai? Và cứ như thế, cuộc sống của nó lại trôi qua trong buồn tẻ và hối tiếc. Nó mong rằng sẽ có một cơn gió thật mạnh, nếu cơn gió này có thể trở thành một cơn lốc thì càng tốt. Bởi vì, cơn lốc này sẽ cuốn nó đi thật xa, đưa nó đến một nơi thật xa. Ở nơi đó nó có thể thỏa sức làm những việc mà nó mong muốn, đạt được những điều mà nó muốn làm. Nó muốn chứng minh rằng cuộc sống thực tại nghiệt ngã sẽ dạy nó trưởng thành chứ không phải là vòng tay ấm áp của ba mẹ nó. Và nó thầm nghĩ, Gió ơi! thổi lên đi….

NO 4                      UHM, TÌNH YÊU CŨNG SẼ NHƯ VẬY MÀ
Tình yêu có bền vững hay không? Hay tình yêu chỉ là một thứ xa hoa rực rỡ trong phút chốc rồi chợt tan biến vào hư vô. Liệu tình yêu có làm cho người ta hạnh phúc hay đau khổ? vậy yêu và không yêu, như thế nào sẽ tốt hơn? Nó miên man trong mớ câu hỏi dồn dập trong đầu nó từ sáng đến giờ. Nó mông lung lắm! Tự nhiên nó thấy không tin vào tình yêu. Chính nó chứng kiến từ đầu đến cuối chuyện tình của anh chị. Chính nó cùng anh chị đối mặt với những khó khăn cũng như cảm nhận hạnh phúc ngập tràn khi nhìn thấy họ được bên nhau. Nó chưa từng yêu nên không biết tình yêu là gì. Thế nhưng, khi nhìn thấy anh chị, nó biết tình yêu đẹp lắm. Tình yêu làm cho con người thay đổi, tình yêu giúp cho họ sống tốt hơn. Nhưng tình yêu cũng nhiều lúc thật khó hiểu, chị giận anh vì những lý do thật trẻ con. Rồi nó cũng là người làm hòa cho hai người. Nó vui lắm vì nó đã làm được một việc tốt. Nó lại được thấy nụ cười nở trên môi anh chị, thấy họ hành phúc và trìu mến bên nhau. Rồi cái ngày đó cũng đã tới, anh chị quyết định sẽ lấy nhau. Nó háo hức chờ mong đến ngày đó chằng kém gì anh chị. Nó suốt ngày ngồi tưởng tượng chị sẽ đẹp như thế nào trong chiếc váy cưới, anh sẽ hạnh phúc thế nào với chiếc nhẫn trong tay chờ trao cho chị trong giây phút trọng đại của cuộc đời. Tuy nhiên, tất cả đối với nó và anh chị thật hoàn hảo nếu như cái ngày khủng khiếp đó không đến. Chị nhận được tin anh đã chết trong một tai nạn giao thông. Nó biết đất trời đã sụp đổ xung quanh chị nó, nhìn chị đau đớn tột cùng mà nó chẳng làm được gì để giúp chị. Nó chỉ biết ngồi đó và cùng khóc với chị. Cứ thế, cuộc sống của chị trôi qua trong đau khổ và tuyệt vọng. Chị cố gắng sống để nó an tâm nhưng nó biết chị buồn lắm. Vài tháng sau, bố mẹ xin cho chị một công việc khác để thay đổi không khí cũng như có một cuộc sống mới tốt hơn. Chị cũng làm theo để bố mẹ vui lòng và không lo lắng cho chị nữa. Nó cũng vậy, nó vẫn phải tiếp tục cuộc sống của mình. Nó lại đi học và đi làm nhưng vẫn thương cho chị lắm. Nhìn chị nó biết ở lại một mình trên thế gian này thật sự rất cô đơn. Nó luôn bên chị, đi đâu cũng rủ chị theo. Nó muốn giúp cho chị cảm thấy khuây khỏa hơn. Khó lắm nó mới giúp chị cười trở lại. Cuộc sống lúc này đã dần trở lại bình thường dù nó biết chị vẫn còn rất nhớ anh.
Rồi một ngày kia, chị về nhà và dẫn theo một người mà chị giới thiệu là bạn trai. Bố mẹ thì rất vui và yên tâm hơn về chị. Là em của chị, có lẽ nó phải vui cho chị chứ. Đáng nhẽ nó phải hạnh phúc vì đã có người có thể bảo vệ cho chị suốt quãng đời còn lại chứ. Thế nhưng nó cảm thấy có chút thất vọng về chị. Tại sao chị có thể dễ dàng quên anh như vậy? Chỉ mấy tháng thôi mà chị đã có người yêu khác. Anh chị đã yêu nhau 5 năm rồi mà. Nó biết đó là tình yêu thật sự vì chị đã rất hạnh phúc khi bên anh. Chị cũng đã rất đau khổ khi anh rời xa chị mãi mãi. Nó không trách chị tìm cho mình một chỗ nương tựa khác. Nó biết chị rất yếu đuối nên rất cần có người ở bên cạnh chăm sóc. Nhưng sao lại nhanh quá vậy chị. Nó tự hỏi chị có thật sự yêu anh hay không? Chị không thể dễ dàng quên anh như vậy. Chỉ còn mấy tuần nữa là anh chị sẽ kết hôn, sao chị lại có thể phản bội những kỉ niệm hạnh phúc đó nhanh chóng như vậy? Nó cứ miên man trong suy nghĩ. Nó biết nó phải chúc mừng cho hạnh phúc mới của chị, nhưng nó không thể nào mở lời. Nó cũng chẳng dám nhìn chị nữa. Nó dần rời xa chị. Nó tìm cách tránh mặt chị. Nó vẫn yêu chị nhưng nó biết nó không còn tin vào tình yêu nữa vì tình yêu đẹp đẽ của anh chị cũng đã chết theo anh rồi. Tình yêu đó đã chết thật sự rồi!
                                                                                                                           



NO2___________________” UHM, ANH YÊU EM”__________________________
Tuổi thơ tôi lớn lên bên căn nhà nhỏ của một xóm chài ven biển, đủ toát lên sự tuềnh toàng, tạm bợ và quê mùa… Nhưng đổi lại những thứ như vậy là sự ấm áp của mọi người dành cho nhau, là sự yêu thương, bao bọc….Tuổi thơ tôi thật êm đềm. Buổi chiều là chúng tôi thích nhất, khi mà tôi được gặp bố, được gặp mọi người dân trong làng đã trải qua một “kỳ nghỉ” mất quá nhiều sức ở trên biển. Nhưng bên cạnh những phút giây được chờ và đợi, chúng tôi lại được ngắm “ ông mặt trời” đi ngủ sau ngày làm việc mệt nhoài. Tôi và Cát Tiên đã cùng nhau lớn lên trong sự ấm áp của làng chài này.  Ngày nào  cũng học và chơi cùng nhau dưới ánh nắng vàng chói chang cho đến khi, tôi và Cát Tiên mỗi đứa đã phải chọn cho nhau một con đường riêng của đời mình. Tôi yêu biển cái lý do thật hồn nhiên của tuổi mới lớn thế nên tôi đã chọn thi vào trường “ ĐH Hằng Hải”.

Khác với ý nghĩ của tôi, Cát Tiên sẽ chọn cho mình làm cô giáo bởi vì xóm chài này đã gọi Cát Tiên là cô giáo từ khi lũ xấp nhỏ được Cát Tiên dạy kèm mỗi đêm. Cát Tiên đã chọn thi vào “ ĐH Kinh Tế”, có lẽ cô ấy đã muốn thoát khỏi sự thiếu thốn của tiền bạc, ánh mắt coi thường mỗi khi ra phố sắm đồ…và hơn hết Cát Tiên muốn đưa làng chài này thoát khỏi sự lệ thuộc vào biển cả…

Không có nhận xét nào: