Ánh
nắng ấy với anh không phải là tất cả để biến cá chép hóa rồng, cũng không phải
là một sự hạnh phúc sau nỗi đau dài lê thê của thời thế…mà đó lạ sự giác ngộ ra
vết thương đã đủ đau và đủ sâu trong tận trái tim của mỗi ngày luôn tự nhủ sẽ
phải gắng lên… cũng là nhận ra giấc mơ của mỗi ngày ngồi nghiền ngẫm nghĩ đến
nó như một đôi cánh cữu rỗi tháng ngày còn lại của thời gian bạc bẽo này.
Trong
đó có thể là mỗi bước đi chậm rãi của mỗi đêm lần theo từng bước chân của người
đời phía trước để có thể bước đến sự vinh quang của thành công nhỏ nhoi trong
anh… Nhưng mỗi lần đi, mỗi lần anh tự bước lên…đều là những mũi gai của đóa hồng
đỏ rực rỡ… Ban đầu, anh xem đó là sự thất bại của lựa chọn con đường… Nhưng
càng về sau, anh hiểu rằng…đó lạ hạnh phúc của chặng đường đã chọn… sự hạnh
phúc của dám bước tiếp và không lùi bước mặc cho máu của nước mắt và ý chí có
thể nhạt dần…nhưng chẳng bao giờ cạn. Vì thế, anh cứ bỏ mặc sau lưng …để tiến
lên tìm cho mình một vệt sáng của ngày mai. Tất cả những điều ấy,…ý chí và nghị
lực anh không về mức báo động đỏ..là vì bên anh luôn là em.
Em
sẽ chẳng nề hà để anh lèm bèm suốt đêm với những câu chuyện buồn vui của cuộc sống
xoay quanh anh, cũng chẳng buồn hay thất vọng khi những câu nói như cứa vào
trái tim em được xuất phát từ sự đổ vỡ trong cái nghị lực đang dần phai theo
năm tháng ấy. Em mang đến cho anh một sự lạc quan đến kì lạ bên cạnh những giấc
mơ theo mỗi ngày.
Vui
bất tận trong những giây phút trò chuyện cùng em… lưu luyến ánh mắt chia tay
nhau để về với thực tại…và khi trú mưa bên hiên của một mái nhà …anh lại nghĩ đến
em để sưởi ấm tâm hồn lạnh giá này… nghĩ đến em để giọt nắng ấy lại rơi vãi bên
vai anh trong cơn mưa nặng hạt của buổi chiều trắng xóa này…
Cám
ơn đôi mắt và dòng suối ấm áp ấy… luôn mang một năng lượng sống với những tia nắng
sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn khi tình yêu trao nhau của cả anh và em…không được
tính theo ngày tháng…mà sẽ tính theo đơn vị của những giọt sương mỗi tối bến bờ
biển đêm của ngày nào bên nhau em nhé.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét