Trang

NGÀY NẮNG TRÔI XA…

Không thể bào chữa hết cho những sai lầm mà nó đã gây ra… đó luôn là sự nghiệt ngã của 2 vấn đề tương phản nhau… gốc rễ ấy phụ thuộc vào chân lí của cả hai, khi mà sự nhường nhịn đã không còn…khi mà trong những cơn nóng giận, những suy đoán về nhau…luôn vướng vào sư nghi ngờ đến kì lạ từ ý nghĩ trong tình yêu mà ra… 

Lúc ấy, mọi chuyện như đám lửa bùng cháy dữ dội, thiêu rụi đi cả li trí và hoán đổi người tốt thành kẻ xấu một cách tệ hại nhất… hệt như những ngày nắng giữa mùa đông… xa dần và chỉ còn đâu đó sự nuối tiếc muộn màng, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má …như sự khắc khoải, đợi chờ cho những tháng ngày u buồn sắp tới…


Ngày nắng trôi xa…giờ giữa hai thế giới ấy …chỉ là một mùa đông vĩnh cửu, một bức tường mà chẳng có thể ai phá nổi….vô hình và mạnh mẽ. Gạt đi những giọt nước mắt để tìm một nơi nào đó trú ngụ tạm bợ qua những ngày lạnh lẽo…cũng là lúc nó giật mình ra những thứ vốn dĩ xung quanh nó…thì hiện tại ngày một xa dần…xa như cách mà nó đã từng hắt hủi …xa như cách mà cồn cào muốn quay trở lại kỉ niệm thân thương của tháng ngày ngập tràn nắng mai ấy…

Nhìn mọi thứ cứ xa dần…cơn gió ngày một mạnh lên… cuốn theo tất cả mọi thứ vào quá khứ. Đó là lúc nó cần nhìn vào thực tế…nhìn vào sự sắp đặt của số phận…của hạnh phúc được sử dụng quá thừa thãi… Thì lúc này, điều mà nó có thể bám víu lấy như một chiếc phao cứu sinh…ấy lại lòng tự tôn của một cái tôi to lớn…đang dần trưởng thành và chịu trách nhiệm trước những việc nó đang làm…

Có thể, sống để yêu là chân lý của mọi vấn đề tồn tại xung quanh nó… Nhưng, nó không tin chỉ  có tình yêu là chân lý tối cao… mà theo nó, tình yêu là một trường phái tín đồ mà mọi người đều theo và tin vào những gì con tim mình nói là đúng nhất…nơi mà lý trí thường xuyên nhận thất bại trước mọi quyết định của lí lẽ con tim. Vì thế, nó tin rằng…nếu như vậy..thôi thì hãy tạo cho mình thêm một ngôi nhà trong trường phái ấy…để những lúc, ngày nắng trôi xa…thì nó lại có thể tìm về với chính cái tôi to lớn ấy…như con thuyền vượt sóng dữ…

Có lẽ, nhiều người sẽ cho rằng..đó là sự an toàn trong tình yêu…có thể nên, và không nên có… Nhưng trên tất cả mọi thứ…sự gục ngã của mọi vấn đề luôn để lại hậu quả nghiêm trọng nhất cho những người yêu thương xunh quanh…vì thế, khi yêu…nó sẽ chọn cách ích kỉ một chút…để giữ lại phần nào những gì có thể gượng dậy sau vấp ngã… Tuy rằng, mọi tình yêu đều nghĩ đến trái thơm..nhưng trái đắng thì cũng không hề ít…

Ngày nắng trôi xa và sẽ tắt lịm để đón chào một tia nắng hi vọng khác từ chính thái độ kiêu ngạo sống ấy…để bừng tỉnh và thiêu đốt con tim đóng băng của một thời đã xa.

Chấp nhận một sự thật rằng…. Nắng xanh đã không còn đi chung đường với nó …không còn những buổi rong chơi và thả hồn theo làn mây bay vô định cùng một tương lai tô vẽ nên bức tranh lung linh của một mùa xuân xanh biếc ấy… Nhưng mãi trong nó là những kỉ niệm như mới hôm qua về một tình yêu tươi thắm ấy…                


Không có nhận xét nào: