Trang

NHẶT TÌNH... TRONG MƠ


Đó có thể chỉ là một cảm xúc bất chợt qua mà thôi... 
Một cảm xúc của những lúc cô đơn ..lê bước đi trên con phố đông người... 
Cái cảm giác của chờ khác rất nhiều cảm xúc của đợi... Có lẽ chờ sẽ chẳng bao giờ có kết quả như đợi chăng?!

Rồi bỗng tôi gặp được em... cô gái với gương mặt tròn tròn... tôi chợt nghĩ về người cũ...và Highland bỗng ngập tràn kỉ niệm buồn... 
Em ngồi đối diện tôi... mái tóc thật đẹp với đôi mắt no tròn... một bộ váy hồng phấn trong cái buổi chiều sài gòn..
Có lẽ, em nổi bật nhất ở nơi này... hay chí ít là với anh... 

Nhìn em một lúc... và có lẽ em đang đợi bạn... 
30 phút sau... tôi ngước nhìn lên và vẫn thấy em ngồi đó... đối diện chỉ là chiếc ghế trống... một cảm giác là lạ ... tắc lưỡi: " Ai thật ác khi để một công túa ngồi vậy nhỉ?" Tôi chợt nhoẻn miệng cười ... Bỗng em cũng nhìn tôi và cười... Cảm giác thật lạ...

15p sau... Tôi có việc và ra về... Cúi chào với nụ cười thoải mái... 
Tối về tới nhà... Tôi nghĩ lại cái khoảnh khắc của ngày hôm nay... về cô gái đó... về nụ cười ấy... và chợt rơi tõm vào miền kí ức xưa... hì

Như thường lệ... tôi lại tới highland ngồi... ở mỗi buổi chiều....lần này khi bước vào quán .... Tôi bỗng gặp lại em. Vì Higland lúc này quá đông... tôi đang loay hoay tìm chỗ... Bỗng giật bắn mình khi: " Anh ơi, anh có thể ngồi chỗ này.." À, là cô ấy... Tôi chỉ kịp nói.. à, uhm... Cám ơn em. Cảm giác lúc ấy thật khó diễn tả... 

Sau khi chào hỏi vài câu xã giao... Tôi bắt đầu ngồi làm việc... Cô ấy, chắc cũng đang bận gì đó... vì chuông điện thoại reo liên tục. Cô ấy thua tôi 2 tuổi, đang làm cho môt công ty nước ngoài... gần đó và là người Phan Thiết. 

Chiều saigon bỗng đổ cơn mưa rất lớn... Dưới cơn mưa ấy... Tôi lại nghĩ nhiều về quá khứ... hiện tại và cả tương lai. Nhìn ra ngoài ... mọi thứ dường như chẳng thể ngăn lại cảm xúc. Bất chợt... Cô ấy hỏi tôi: " Anh có thích mưa không?" Uhm, Anh thích mưa của quá khứ... còn hiện tại... hì. Tôi cũng thắc mắc nên cũng hỏi lại: " còn em, em có thích mưa không?" .. Cô ấy chỉ nói: Ý nghĩa của mưa là sự đơn côi anh à... Sự đơn côi.. bởi chẳng có hạt mưa nào đi đôi cả... dù là cơn mưa lớn hay nhỏ...  Uhm, cũng đúng... Bắt đầu cho một chuỗi câu chuyện liên tiếp... 6h tối... Cô ấy ra về... và  nói với tôi: Mai giờ này em cũng ngồi ở đây... Uhm, tôi cũng nói ... anh cũng vậy.

Rồi ngày mai.. .cho tới hôm nay... Mỗi ngày chúng tôi đều gặp nhau ... ở đúng một địa điểm... và không còn là tới để làm... mà tới để nói... Chúng tôi nói nhiều về những thứ như cuộc sống, du lịch và công việc. Bỗng hôm qua, cô ấy nói: anh thật lạ... sao anh không xin số điện thoại của em, sao không lấy bất cứ thông tin liên lạc nào từ em... để có thể trò chuyện mỗi khi không gặp. Tôi chỉ cười .. và nói: như thế này có thú vị hơn không? Và mình có luật rồi mà... em có người yêu... và anh còn hơn thế ... Thế nên, với anh... như thế này là ổn thật sự. Cô ấy bỗng nói với tôi: Em và người yêu chia tay rồi... được 6 tháng rồi anh à... Sao lại nói với anh đang có người yêu... Vì anh đã có... Nên em nói như vậy... Uhm, thì sao cũng được... Quan trọng là mình vẫn ngồi đây và nói phiếm những câu chuyện của cuộc sống là được. 

Ai cũng có quá khứ... và anh hiểu làm thế nào để tôn trọng quá khứ .. tôn trọng em và yêu cuộc sống hiện tại. Câu chuyện được chuyển sang chủ đề: Nếu ngày mai... mình không có cơ hội gặp nhau thì sao? Có lẽ nó đúng hơn nếu là thứ tình cảm đặc biệt nào đó... Còn lúc này, anh chỉ có thể nói... nếu mai không gặp... anh mất đi một thói quen với một người bạn. Có một dự cảm nào đó...

Hôm nay, tôi nhận được tin nhắn... Em đang ở sân bay và chuẩn bị định cư ở Mỹ. Anh có thể ra tiễn em được không? ... Hì, cái dự cảm rồi cũng đúng... Tôi nhắn tin lại: Em đi bình an nhé... 15p sau tôi nhận được tin nhắn: đây là facebook của em?! Chào anh... người lạ! Tôi cũng chỉ nhắn tin lại: Chào em ... Highland..!

Reng reng... Tôi bỗng giật bắn mình dậy... À thì ra là câu chuyện của một giấc mơ... Tôi mỉm cười... và bắt đầu cho một ngày mới... Ly coffee và một ái niệm về ... sẽ gặp cô gái trong mơ ấy ở highland...

Hẹn em chiều này nhé... My dream...

Không có nhận xét nào: