Trang

LỜI NHẮN..!


Chẳng phải cứ mưa là sẽ nhớ nhau sao... Và có lẽ đó là khi yêu.
Lúc này, Saigon thật lạnh lẽo với những cơn mưa trĩu nặng tâm trạng... tâm trạng chung với nó... đó là sự cô đơn... Cô đơn khi tình yêu chỉ là những vệt nhớ.
Vệt nhớ.. gợi về những hoài niệm xưa... 
Gợi nhớ những cơn mưa của đôi tay đan vào nhau.. của hơi ấm và cả những cái ôm siết chặt.
Đủng đỉnh... là cái cách thời gian cứ như muốn tra tấn tâm hồn của cơn mưa chiều. Len lỏi và bất ngợ tạo ra cú shock trong từng hồi suy nghĩ về em - thế là... anh lại không có điểm tựa để rồi gục ngã dưới những cơn mưa ấy...


Người ta nói rằng... tình yêu thì dễ tan vỡ lắm... nó giống như bông hoa thuỷ tinh mà cả hai phải thật nâng niu, trân trọng, và thả cả tâm hồn đồng cảm vào đấy.. thì mới giữ nó trường tồn được. Anh không làm được điều ấy.. thế nên, anh chỉ nói là thương em... anh sợ cái cảm giác của những lúc dưới những cơn mưa mà đang phải nghĩ về một ai đó... đang vui cùng ai và đang trong vòng tay của ai... nếu một khi là xa nhau... 

Ấy vậy mà thời gian đúng làm khổ quá khứ... quá khứ tạo cho thời gian một sức bật... của hiện tại bởi những câu giá như hay nếu... anh cũng vậy... giờ Giá như và nếu... đã chỉ là những lời nói cho qua đi nỗi đau... vơi đi nỗi buồn của chiều saigon lạnh lẽo. Có thể, cái cảm giác nghẹn nghẹn ấy vẫn còn.. bởi ly coffee vẫn đang còn ngạc nhiên về buổi chiều hôm ấy... Nói sao nhỉ... chợt thấy bất ngờ bởi quá nhanh... và chợt thấy bất ngờ bởi nó quá hiển nhiên.... Rồi bỗng thấy giật mình một cách bình thường bởi mình biết trước rồi... Chỉ là cái cách đối diện nhau trong hoàn cảnh như vậy... người chịu đau luôn là người đi một mình...

Nói gì đi nữa... suy nghĩ tích cực lên thì sẽ nhận đươc sự thật mang tên may mắn... Hiện tại giờ là sự cố gắng cho một tương lai tốt hơn bên gia đình và những người thương yêu xung quanh nó. Để khi nhìn lại, đó là một kỉ niệm thật đẹp... một vùng trời bí mật bình yên ... và cả những sai lầm không thể tha thứ... 
Cố gắng cho một hành trình phượt tiếp theo sẽ không phải là những sai lầm... mà đó là một trong những công việc ý nghĩa hơn, nhân văn hơn... và chắc chắn đó là một câu chuyện được thoải mái thể hiện...
Cám ơn quá khứ...đã dạy anh cách sống hiện tại... và cám ơn... tương lai đã là động lực để bước tiếp một cách vững vàng hơn trên hành trình tới đỉnh vinh quang. Có lẽ, câu chuyện nào cũng có hồi kết... dù kết quả của nó có như mong đợi hay không... thì giờ cũng là lúc nó phải bước tiếp... 

Có thể, trong những ngày tiếp theo... trên hành trình phượt ... nó sẽ rất nhớ cái cảm giác và kỉ niệm về quá khứ... nhưng chắc chắn... nó sẽ làm đươc điều mà tưởng như không thể... vượt qua chính mình nhé... 

Vì hành trình là điểm khởi đầu... và cũng là điểm kết thúc... thế nên, nó sẽ không để những khoảnh khắc đẹp ấy... nằm trong tay của quá khứ. 
Saigon rồi cũng sẽ phải tạnh mưa... và để lộ ra một chân trời mới... thông điệp của cuộc sống... 

Không có nhận xét nào: