Trang

NGÀY KHÔNG EM... NƠI ẤY..!

Mọi chuyện đều như trong suy nghĩ của nó... Trước mắt là một khoảng trời rộng mênh mông với đầy đủ những cảnh đẹp được vẽ ra ttrước đó...
Có biển, có núi non, có chút đồi cát,... có cả vườn nho và cả đàn cừu.... Tất cả tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp..!

Lặng người trước mắt là cảnh tượng hoàng hôn... nhẹ nhàng và bình yên...
Cảm nhận của sự chân thành mà nơi đây đang có...
Cảm nhận của sự tinh khôi ... không vướng bận bởi cuộc sống
... Và những cảm xúc như lắng đọng bởi thời gian ở đây như đang dần đứng yên ... cùng thưởng thức điều kì diệu cùng nó...
Đúng là điều ước đã được thực hiện... tiếc đôi chút là không có ai đó ở đây - bên nó lúc này, để cùng check - in và cùng hoà mình vào cảm xúc của nhau. Nhưng với nó... điều ấy lại đẹp hơn nhiều trong lúc này - Thật khó hiểu...


Mặt trời ấy cũng dần buông hẳn xuống .. để lộ ra một vùng trời tối đen kịt.. Cuộc hành trình bắt đầu... Đi sâu vào chút là những homestay mà nó tự phỏng đoán... Chiến hạm cũng đã mệt và thôi kệ, nó tạt vào một ngôi nhà có khoảng sân cực rộng... với phía trước có thể ngắm được biển... Tất nhiên là màn kể khổ rồi... Thế nhưng, chưa bắt đầu sử dụng bí kíp thì đã đười welcome nhiệt tình rồi...

Một chút bất ngờ... một chút vui mừng và một căn phòng được deco rất dễ thương... đơn giản và đầy đủ... Check in xong và cũng là lúc nó được mời chào ra dùng bữa... Ôi thôi..! Cái cảm giác được hoà mình cùng người dân .. .thật là vi diệu. Được nghe nhiều về nơi này, về lịch sử cũng như những địa danh... cần phải ghé qua... Dùng bữa xong... uống nước và nói chuyện một chút với hai cô chú... Nó bắt đầu tự đi... Tất nhiên sẽ là dạo biển đêm rồi... Cái cảm giác, nơi đây không phải là điểm du lịch... mọi thứ còn hoang sơ... lác đác vài điểm bán hải sản, vài nơi bán cà phê võng,... tất cả tạo nên một bầu không khí... thật sự chỉ khi ở nơi đó, mới cảm nhận hết được điều ấy...

Biển nơi đây thật yên ả... Nó chọn cho mình một quán cà phê gần biển... Một chiếc ghế dựa... tưạ mình nhìn ra ngoài biển... hôm nay có trăng nhé...  Nhắm mắt và lắng nghe bản nhạc du dương của biển...  cùng ngẫm lại chuyện hôm qua, chuyện hôm nay và ngày mai... Có một chút gì đó cay cay đôi mắt ... có thể đó là sự cô đơn .. à không, mà là sự chia sẻ không biết nói cùng ai...

Dạo bước trên biển... đôi chân trần cứ thế hoà mình vào vùng đất bình yên này... nước thật lạnh, cát thật mịn, chân nó bắt đầu tê tê và... phía trước là khoảng trời rực sáng bởi mặt biển như tấm gương khổng lồ phản chiếu ánh trăng vàng ấy... Nó mỉm cười... mỉm cười cho đi và cho qua mọi thứ.

Sóng cuộn trào lên ...và cuốn phăng đi tất cả... rùi lại rút đi thật nhanh.. cứ thế... nó tạo nên một sự lặp lại mà không hề mệt mỏi... Và thế, cũng như bao lần đứng trước biển... lại tự nhủ rằng: Mọi sự nỗ lực luôn đi kèm theo sự kiên nhẫn, bền bỉ... Chỉ như thế, tâm hồn và trái tim mới tinh khôi được... tựa như cơn sóng làm cát trắng thêm trắng, thêm mịn.

Trở lại làng chài ven biển... Dạo bước trên con đường bê tông rộng 2m này... Cứ thê, nó đi và đi... lại là cảm giác.. cảm giác của sự cô độc ở một nơi rất lạ này... nhưng cũng đồng nghĩa mang trên mình một xúc cảm đủ làm tan chay trái tim cứng rắn nhất... bởi sự chân thành, bởi sự dung dị và bởi hồn người nơi đây thật ấm áp... Bỗng chốc, cái cảm giác cô độc ấy... được tan nhanh bởi ly rượu nồng bên làng chài ... cùng nghe họ hát, cùng nghe họ kể chuyện ngoài biển khơi kia, cùng họ say theo cơn gió biển nơi này.... Cũng là lúc... Nó yêu cuộc sống này biết bao nhiêu...

.... Tiệc vui theo đó mà cũng tàn theo hồi chuông điểm 00h... Con đường bỗng dài ra bởi nó quên mất lối về và phải nhờ tới một người trong bàn tiệc để đưa về... Tới nhà, cũng là lúc mọi người đã say giấc tự khi nào rồi... Chỉ còn mỗi nó... với căn phòng...

5h sáng... Mọi thứ dường như đã bắt đầu tư lâu lắm rồi... Cả làng chài đang hồ hởi kéo lưới... Bật dậy.. vì đây chính là lúc nó thích nhất... Cùng hoà mình vào nếp sinh hoạt và lao động ở nơi này... là cách nó trưởng thành, cách nó hiểu thêm về văn hoá,...
Kéo lưới nào... Có rất nhiều cá... và những thuyền thúng từ ngoài xa... cứ thoăn thoắt đưa cá về bãi... Cảnh tấp nập... nụ cười và những giọng nói sảng khoái nơi đây... vô tình tạo nên một thứ hào sảng ... tạo ra sức mạnh truyền đi và lan ra rất nhanh....
Mệt mỏi và chán nản dường như chẳng có ở nơi đây.... mọi người làm việc chung... giúp đỡ lẫn nhau và cùng nhau tạo ra một làng chài đẹp đến từng cm...
Mồ hôi và nó thấm mệt... nhưng nụ cười và những câu hỏi liên tục được nó gởi đến những người xung quanh... Và tất nhiên là sự đáp lại bởi những chàng cười không ngớt và không quên gởi lại câu trả lời... Chắc có lẽ là những câu hỏi ngu ngu của nó thì phải...

Công việc kết thúc ... 9h AM ... Lúc này, chỉ còn những người bán và người mua đang mặc cả nhau ... nó chăm chú nghe và cứ tủm tỉm cười... đơn giản là không hiểu gì cả...
Rồi bắt đầu là những chỗ nó đi... Cảnh quá đẹp - nó như muốn nuốt chửng nơi đây... nó muốn mang nơi đây về saigon hoa lệ ... để mọi người biêt rằng... Ở một nơi nào đó của Việt Nam! có rất nhiều điều mà tưởng chừng như đã mất ... đó là sự dung dị, sự bình thản, sự giúp đỡ lẫn nhau... và cái gọi là hào sảng... bản chất của sự cho đi là nhiều...

Cứ thế, nó khám phá từ từ và cũng cảm nhận được hầu như tất cả những gì mà nơi đây có... Giờ là lúc nó lên đường và chinh phục một nơi nào đó tiếp theo...

Chào nhé.... Sẽ quay trở lại..! 

Không có nhận xét nào: