Trang

TÌM LẠI ĐỂ BƯỚC TIẾP...



Bệt chân... ngồi nghỉ giữa cái lành lạnh của Bảo Lộc... Nơi mà cảm xúc ấy vẫn còn vẹn nguyên.... Vậy là chúng ta ngược chiều thương rồi... anh vẫn đi tiếp trên hành trình như đã chọn... đổ đèo xuống phan thiết, sau khi tìm lại đủ kí ức nơi xưa... với sự cô đơn đến rợn người, còn em tìm đến sự ấm áp .. mùa tình yêu nơi đà lạt yêu dấu ấy... bên người em chọn.

Ghét... rất ghét cái cảm giác cùng chung suy nghĩ... cùng chung hành động chỉ là ai trước và sau thôi... 
Đúng là định mênh... đúng là sợi dây tưởng như đã mất... mà nó vẫn còn đong đầy lắm... sợi dây của tình yêu...

Sao lại có thể trùng hợp như vậy... Sao có thể lại là hôm nay và sao lại là những suy nghĩ mông lung...
Đã quá đủ rồi.. quá đủ cho những ngày tháng sống cho riêng mình... 

Đừng đổ lỗi cho tình yêu... vốn dĩ tình yêu là mảnh đất cho những cơn mưa ngọt ngào dưới hiên, là cảm xúc tột độ của bên nhau trên hành trình chung một lối đi,... Nó đẹp và hoàn mỹ lắm... Vậy nên tình yêu chỉ sai khi cả hai chọn yêu nhau không đúng thời điểm và bên nhau khi chẳng có cơ hội thay đổi hiện tại...

Anh chỉ muốn em hiểu rằng... ngày ấy và bây giờ ... anh vẫn mãi mãi là anh... vô định như cánh chim trời... sống và đam mê với khám phá, với tình yêu cháy bỏng của những cung đường, những vườn nho, những đàn cừu, những dòng thác và cả những ngọn sóng cao vun vút hay đâu đó là những hòn đảo,.. tựa như cánh chim chinh phục mọi giới hạn... Đó là nơi anh sống..!

Anh cảm nhận và thấu hiểu tình cảm của em... anh không dám nói sau này và ngày cả hiện tại... Vì với anh, cái thì hiện tại lúc này... đã không còn chỗ cho những suy nghĩ cá nhân nữa rồi... Thực ra, em vẫn ở đó thôi... một nơi trang trọng nào đó của trái tim.

Anh thật lòng đang chúc phúc cho em... và anh hiểu được nhiều điều từ khi xa em... Chính anh là người lưạ chọn cách xa nhau... bởi có lẽ, em không đủ tàn nhẫn để rời xa, thì hãy để điều ấy ... anh làm thay em. Anh hiểu rằng.. chỉ xa nhau.. em mới có cho mình một chỗ dựa mới... vững chắc hơn... vì thời điểm ấy... anh hiểu rằng... anh nên xa em chỉ để em không phải áy náy... và thoải mái bước tiếp bên người đó... 

Bởi .. anh sẽ an tâm hơn với những tháng ngày phía  trước em có một điểm tựa... 
Lý do, anh không nghe máy hay không nhắn tin lại... sở dĩ, anh không muốn làm mối quan hệ thêm tệ... anh không muốn trở nên tồi tệ hơn... và anh muốn tạo cơ hội cho người đang bên em... anh muốn tạo cơ hội cho chính em... và thật sự anh muốn quên em.

Quên em... 
Đó luôn là điều khó nhất.. bởi anh sợ nhớ và nhịp đập sẽ lại chung một lần nữa, rồi tiếp đến như thế nào thì ai cũng hiểu rõ ...
Bởi anh hiểu em quá nhiều ... nên những gì em đang suy nghĩ hay những dòng tin nhắn ...em gởi đến anh... anh  cảm nhận được sâu trong ấy là gì... anh đau và anh cũng hiểu phải khó khăn lắm... phải bỏ qua tất cả... hay có chút buông xuôi mà em mới có đủ can đảm nhắn tin cho anh.. Cũng bởi em cảm xúc dâng trào ... vượt qua sự kiểm soát của nỗi nhớ ... Anh cũng vậy!... Nhưng anh học dược sự lãng quên...

Có ai đó đã nói với anh rằng... anh đã mất rất nhiều thời gian... để có được niềm tin của tình yêu.... và anh cũng bỏ đi rất nhiều niềm tin để đổi lại... sự thật. Và anh hiểu trong tất cả những gì đã qua.... mình không nên đặt hoàn toàn 100% vào tình yêu. Bởi lý do: " Khi hết yêu rồi,... mọi lý do nào cũng trở nên rất đau... "

Em hãy mạnh mẽ lên... hãy trọn vẹn với hiện tại... mọi sự nhớ nhung, hay những kỉ niệm... dù trong suy nghĩ...em đừng để tiếp diễn... đừng cho phép nó hiện hữu nữa... bởi người hiện tại sẽ rất đau... và anh cũng không muốn điều ấy chút nào... 

Giờ anh sẽ bước tiếp để ghi dấu những hành trình mới... và sau từng ấy tháng ngày... anh hiểu.. nơi nào thuộc về anh.. nơi nào anh cần phải có trách nhiệm và cả những hoài bão nơi anh đang thực hiện... anh không thể sống cho cái tôi chính mình nữa... Dù đúng là, cuộc sống... nên hãy sống theo những gì con tim mách bảo và hãy cứ yêu... vì ta chỉ có một lần sống. Nhưng ... thời gian sẽ cuớp đi tất cả... mình chỉ có thể sống với hiện tại... ngay bây giờ... Thế nên, anh cũng muốn em hiểu điều ấy giống anh... 

Anh vẫn ổn... Và ước mơ của anh đã dần đạt được... nó xoay quanh ước mơ... chinh phục và thoả chí đam mê khám phá rất "dị" của anh thôi... mà có lẽ chỉ mỗi em là người được cảm nhận rõ nét nhất... Cũng chỉ em.. là người dám theo anh bước đi trên những cung đường phiêu lưu như thế... Thế  nên, nêu được lựa chọn cho mình một nài thủ bên mình... anh sẽ vẫn chọn em... hoặc sẽ chỉ là mình anh.... 

Anh xin lỗi không thể nhắn tin lại với em... cũng như không thể nghe máy của em... Vì tất cả... vì em và vì chúng ta... hãy hiểu cho những quyết định thật không giống anh.... em nhé. 

Chúc em có chuyến đi thật nhiều niềm vui và hạnh phúc...
Hãy bước tiếp trên hành trình còn lại... và sống những tháng ngày thật ý nghĩa nha em. 
Anh sẽ trả nợ em... trong kiếp sau... nếu mình còn duyên.... 

Chào Bảo Lộc - 13.12.2015
#Chào quá khứ...
#Phan thiết chào đón...
#Đường về xa xôi...

Không có nhận xét nào: