Trang

VỌNG NẮNG..!




" Có khi em về bên ai sẽ làm em vui
Hạnh phúc mà em muốn giữ lấy
có khi em cầm tay ai thật chặt bỏ mặc nơi ai
Gió đông lại về nơi đây giá lạnh hơn xưa
Vì e đã đi mất
Từng cơn gió trôi qua mùa đông kia
Chỉ còn lại cô đơn "


Không quá xa mà cũng chẳng phải gần... Nó cứ lênh đênh theo câu hát của buổi chiều sài gòn nhỏ này... Phiêu theo vài nốt trầm mà cuộc sống mang lại... Cũng là lúc hoàng hôn ngập tràn trong tim và cả những nụ  cười:...Vọng Nắng bắt đầu từ đó...


Không phải tự nhiên, mỗi người lại mơ  và luôn khao khát thay đổi cái hiện tại ... Thay đổi sự sống theo chuẩn mực của được sống... Mà có lẽ, lại bẫng quên đi sứ mệnh cua ngày dài... Thực lòng mà nói... Nó vẫn ngồi đó... Yên vị và tự thỏa mãn với những gì đang được lập trình xung quanh.. Được tạo dựng và hình thành lên một lớp hào nhoáng khoác lên mình, để rồi che đi và tự đánh lừa chính bản thân mình... Của sự ổn đến lạ thường. Phải chăng đó là vọng nắng của quá khứ... Của sự sợ thay đổi, của điều không dám chấp nhận sự thật... Của câu hỏi: mình đang sống hay chết.?!

Ngộ ghê... Sự ngây ngô vẫn còn đâu đó trong nó... Vẫn muốn làm nũng và dựa dẫm vào ai đó, hệt như chú mèo luôn muốn vùi mình trong chiếc mền thơm ấm. Lớn lên và mang trong mình hai từ trách nhiệm nhưng quả thực ... Chiếc áo của trách nhiệm lại quá rộng hay bản thân nó... Không chịu lớn lên bởi vọng nắng của quá khứ.. Của câu chuyện tình yêu, của hành động và tỉ lời nói yêu thương... Phải chăng đó là sự tiếc rẻ ngày dài... quá khứ kéo lê thê tới hôm nay - ngày phán xét..!

Phải thế thôi... Quá khứ luôn làm mỗi người khi nghĩ tới nó quá nhiều lại mang đến thế giới hiện tại một khung hình của ngày ấy... Và cuộc sống lại là bản nhạc văn minh của sự công bằng... Thế đó, vọng nắng quá khứ lại chỉ làm thêm sầu thêm buồn mà thôi...

Cô gái ơi, hôm nay... Ngày của thực tế và chấp nhận chuyển mình theo một con đương khác. Có thể sẽ xa hơn, khó đi và mệt mỏi hơn... Nhưng sẽ là đi tiếp và hẳn sẽ tới thôi... Tới điều hạnh phúc nhỏ nhặt, tới nụ cười tròn trịa... Tới câu nói và cả những cử chỉ của một điểm tựa... Tựa như vọng nắng của ngày mai...

Saigon, 20.10.2015

Không có nhận xét nào: