Trang

GIỌT NẮNG TRONG ĐÊM..!

Cách đây không xa lắm,
Gã đàn ông ấy cứ mò mẫm trong đêm tối một chút ánh sáng le lói của một mùa đông rét buốt ấy... Chẳng phải vì gã không có một ngôi nhà, không có một tổ ấm,... mà chính xác là gã đang đi tìm một mái ấm thực sự..! Mái ấm của hai chữ tình yêu và yêu thương cứ mãi lần trốn, cứ mãi như chiếc bóng của chính gã... Đuổi mãi... Cứ tưởng chừng như đã bắt được thì lại để rơi tõm trong sự vô vọng. 

Cho đến một ngày...
Gã... Một thằng đàn ông chính hiệu của cái tuổi non xanh nước biếc ấy..! Đã vô tình tạo cho mình một đế chế của những giấc mơ, của một ngôi nhà đầy ắp tiếng trẻ thơ và của một nửa tình tròn trịa... Ngỡ như mọi thứ đã an bài... Cứ nghĩ đó là một định mệnh thì đâu đó ván bài của số phận, cứ nghiệt ngã gieo nên hình hài ấy một bản ngã đến rợn người... Một bản ngã mà chính gã cũng cảm nhận được tất cả mọi thứ sẽ diễn ra như thế nào và cái cách mà gã đón nhận, cũng như gã sẽ làm gì với món quà mà thượng đế mang lại...

... Thế đây, khi món quà trao tay ... Gã mừng rỡ khi những gì trăn chở bấy lâu của một người bạn tri kỉ, của một người có thể hiểu và lắng nghe tâm sự buồn vui, của một góc tối kiểm soát mọi suỹ nghĩ của gã... Từng ấy, bỗng lại hội tụ ở món quà vô giá ấy... Gã chìm trong men tình yêu cao thượng khi cả hai tìm được cho mình mảnh ghép còn lại. Yêu và bất chấp cho một điều đúng nghĩa bỏ mặc đi mọi thứ vẫn đang dửng dưng đứng ở đó và mãi mãi hiện tại là điều không thể phủ nhận... Ấy thế là điều hợp lý nhất mà gã và món quà lại yêu nhau nhiều đến thế... cho đến tận bây giờ..! 

Gã bỗng tìm được cho mình một đốm sáng trong đêm tối của ngày nào... Gã trân trọng và nâng niu từng giây khi món quà vẫn kế bên... Gã sẽ không biết hay chẳng dám nghĩ tới khi mà món quà sẽ rời xa bằng một điều thức tế không chấp nổi..! Gã sẽ là ai khi đêm về, khi những câu chuyện chẳng biết gởi đến ai, khi từng dòng note vội vã ném trong hư vô hay gởi theo cơn gió nhẹ để vương vãi theo cơn mưa nhạt nhoà đó... Gã sợ..! Gã bỏ mặc theo câu chuyện buồn để lấy động lực cho một lần trốn chạy mãi mãi... Thế nhưng điều mà gã nhận ra đó là mãi mãi không thể rời xa, mãi mãi thực tế vẫn là một tình yêu đúng nghĩa... Thế là gã lại yêu và yêu nhiều hơn nữa... Và gã cảm nhận được một tình yêu ngược lại còn lớn lao hơn gấp trăm lần..! Gã gục ngã trước sự cố gắng ngu ngốc thi cố xa nhau... Gã may mắn khi hạnh phúc từ món quà cứ mãi mãi ở bên... 

Giờ thì gã vẫn tin vào một đêm rất tối tăm nhưng trong suy nghĩ và trái tim thì luôn bùng nổ một sự sống mãnh liệt của hạnh phúc là mãi mãi..! 

Gã nhớ một mặt tròn tròn bởi lẽ đó là giọt nắng cháy mãi trong đêm tối ấy..! Đêm của nỗi niềm lên ngôi... Cám ơn em thật nhiều...

Không có nhận xét nào: