Trang

NỤ CƯỜI TAN…



Đó không phải là sự kết thúc của một tình yêu, cũng không phải là sự dừng lại khiêm nhường của cả hai… mà đó là sự bảo toàn cho một tình yêu được mãi mãi… một nụ cười hòa quyện với cuộc sống để tan và tạo ra hương của vị tình ngọt ngào ấy.

Nụ cười tan… cái kết của một mối tình không có hồi kết, nó cứ hiển hiện trong đôi ta và chắc là sẽ không thể nào thôi nghĩ về nhau. Bắt đầu từ giờ, mỗi ngày của anh… là những gam màu đơn sắc, đơn điệu và sẽ là thiếu đi một vị để có thể bùng nổ… là những công việc được lặp đi lặp lại một cách nhàm chán… mà trước đó nó được lướt qua bởi những tin sms qua lại với mặt tròn tròn ấy… đầy yêu thương và ngập tràn tiếng cười.

VE VÃN NGỌT NGÀO…


Ở đâu đó, trong sài gòn thật lớn ấy là một gương mặt tròn tròn vẫn hằng ngày cau có vì khó chịu với mọi thứ, vẫn mỉm cười để chấp nhận mọi thứ, vẫn hồn nhiên cho đi những câu hát ngọt ngào và vẫn yêu một người con trai đáng để yêu ấy…

Mặt tròn tròn à, nó như một giấc mơ trong anh… khi mà những lần anh ngọt ngào thủ thỉ bên em.. lại là những lần anh vô tình ve vãn cái không gian lãng mạn ấy… được sáng bừng bởi đôi mắt biết nói to tròn, được yêu bởi đôi môi ngọt lịm vẫn mãi môt sắc xuân ấy… Mỗi lần như vậy, trong anh …là biết bao cảm xúc bị dồn nén … bởi quá nhiều lần ta chạm vao nỗi đau của nhau, quá nhiều lần anh làm lệ rơi nhòe đôi mi cay ấy,.. đổi lại là sự đau buốt nơi anh. Cảm xúc dồn nén… để anh muốn gọi lớn tên em… giữa chốn đông người… chỉ để em hiểu rằng… anh chẳng phải là như vậy đâu?! Chỉ vì yêu và con tim biết đau… thế nên, bảo vệ tình yêu ..là điều phản xạ không điều kiện của hành động rồi.

NGHIỆT NGÃ…

Chán đến mức chẳng buồn nói hay giải thích cho một vấn đề của một cộng một bằng hai. Đó là sự muôn thuở đến chẳng cần phải nói… thì ai cũng có thể hiểu. Thế nhưng, lợi ích nằm trong cái ao làng của giếng nước và gốc đa mỗi người thì họ lại cư xử như kiểu không hiểu rõ vấn đề. Ở đời, thật hay… khi lý lẽ thuộc về kẻ lắm mồm, người đặt điều,… thì minh chứng cho sự xuống cấp của một thế hệ hay nói rộng ra đó là sự đi xuống của xã hội. Cũng chẳng thể bỏ qua rằng, hiện tại số quân tử… vẫn còn nhưng để đấu tranh cho chính nghĩa thì họ lại không rảnh. Giống như câu nói kiểu chợ búa một chút “ Hồi nhỏ cứ nghĩ làm anh hùng rất dễ, lớn lên thì nghĩ ….không thể làm anh hùng vì lũ ngu quá đông” Thế mới hiểu rằng, tại sao kẻ lắm mồm và người đặt điều… lại trở nên sức mạnh đến như vậy.

CÂU TRẢ LỜI..!


Thời gian này có lẽ quá khó để thiết lập một ái niệm nhỏ về phía trước cho một tương lai vững vàng hơn. Mọi thứ cứ chẳng thể thanh thoát được, chẳng thể cho đi là còn mãi nữa,… cũng chẳng thể hiểu và cảm được nhau bên hai trái tim đầy yêu thương này.

Cố quên lại càng nhớ… cứ chẳng thể nào thiếu được nhau… không thể hình dung được nếu mất nhau ta còn lại là gì? Cứ lẳng lặng thầm hiểu rằng… rồi cũng sẽ ổn thôi và mọi thứ sẽ quay về như lúc chưa khi gặp nhau… Ấy vậy mà chẳng thể nào làm được… có lẽ sự quyết tâm là chưa đủ lớn hay hiểu một cách đúng đắn.. Vì ta còn là của nhau.

KẾT THÚC MỘT THÓI QUEN…!


Câu chuyện cổ tích về một mối lương duyên của hai người yêu nhau say đắm … Với sự ngọt ngào, tươi mới, nét yêu thương,… dành cho nhau tưởng chừng như là mãi mãi… Một thói quen yêu và được yêu để được bên nhau dài lâu… Bỗng chốc đã vụt tắt sau tháng ngày chìm đắm trong hạnh phúc trọn vẹn ây…

Từ bỏ một thói quen không phải là dễ nếu không muốn nói là không thể… Nhưng kết thúc cho một thói quen có lẽ là có thể… Có thể sẽ không còn gặp và có khi sẽ chẳng có cơ hội để mà gặp gỡ nữa… Cuộc sống luôn tạo ra những bất ngờ thú vị tưởng chừng như vô tình… Nhưng thực ra, đó là sự vô tình cố tình của tạo hóa ban tặng cho mỗi số phận mà thôi… Có những bất ngờ chìm trong sự lãng mạn và hạnh phúc của tình yêu, của những điều quá đỗi giản dị,… Nhưng cũng có những bất ngờ cay đắng, bất ngờ phải suy nghĩ rất nhiều … Để mà ra đi, để mà mọi thứ chẳng là gì trong hư vô nữa…

NƠI TÌNH YÊU KẾT THÚC..!


Thật khó để diễn tả cảm xúc của ngày hôm nay… Thật khó để kiểm soát mọi thứ khi mà trong suy nghĩ và hành động lại đang hướng về một ai đó… Cũng thật khó mà thôi không nghĩ khi trước mắt là một bầu trời kỉ niệm của những tháng ngày đủ làm trái tim nghẹt thở… Chỉ một ngày thôi… Nhốt và nhét mình trong một cái lọ tối mịt rồi chầm chậm lật lại từng dòng nhật kí, từng hình ảnh và những thói quen thường ngày nữa…

Có thể ngày hôm nay chính là mốc thời gian quan trọng lắm trong chuỗi ngày còn lại, nó đánh dấu cho một mốc son mới và cũng là khép lại một điều gì đó quá đỗi thiêng liêng, quá đỗi trân trọng và cao quí … Hôm nay, chỉ được phép hôm nay thôi nhé… Để trái tim trọn vẹn và chẳng bao giờ làm tổn thương bất kì ai xung quanh nữa…

THÔNG ĐIỆP TỪ THÁNG 12..!

Thật sao?! Tháng cuối cùng trong năm cũng đến rồi… Để kết thúc và chào đón một 2015 với bao hoài bão, dự định cho một năm đầy ắp niềm vui và tiếng cười… Tháng 12 với Noel và rất nhiều điều ý nghĩa cần phải làm… đó có thể là một chuyến đi du lịch cuối cùng trong năm, một ngày lễ sum họp gia đình vào ngày cuối cùng, một tiếng chuông ngân dài và thật vang chào đón mùa giáng sinh,… Và còn nhiều những món quà trao nhau với lòng chân thành chúc tụng may mắn, thành công, bình an cho mỗi người xung quanh…

Sớm nay thức giấc… cái se lạnh của tháng 12 lan tỏa vào từng hơi thở và nhịp sống của đất sài thành này… Bừng tỉnh và làm bao con tim xao xuyến…cho một mùa an lành. Từng dòng người cứ chầm chậm… thong thả trong tiết trời se lạnh, trong những làn gió nhẹ nhàng và trong những ánh mắt trao yêu thương ấy… Sài gòn hoa lệ lại đang được trang hoàng ở mọi con đường, mọi tòa nhà và ngay cả chính con người nơi đây… thêm một bộ cánh lộng lẫy, thêm một niềm vui và thêm một năng lượng sống tròn trịa mà mãi mãi ấy…

VẪN MÃI YÊU EM..!

Em thân yêu, thế là mình cũng đã xa nhau được… được cả hơn 5h đồng hồ rồi đấy… Xa màn hình Viber trao nhau những câu yêu thương, xa những lần call nhau trong tiếng cười giòn tan của hạnh phúc, của những câu chuyện hài bất tận ngày nào ấy, xa luôn cả hình ảnh của đôi uyên ương bướng bỉnh mặc kệ công việc để mà dành cho nhau mọi thứ,… Xa nhiều thứ thật đấy! Thế nhưng… kì lạ lắm… Nói là quyết tâm làm điều ấy để mình có thời gian xây dựng những dự định đang được định hình sẵn cũng như những gì mình đã trao đổi cho một tương lai đầy màu sắc yêu thương ấy… Thế mà, anh lại nhớ em lắm lắm… nhớ từng chút, từng chút những gì thuộc về nhau, nhớ luôn cả cái hình ảnh ghi trong 0.001 giây của gương mặt biểu cảm nhất năm mà em đã cùng anh tạo nên. Nhớ càng nhiều… anh lại càng làm nhiều công việc hơn… để xoa dịu đi, để bớt nghiện em và thèm được nghe giọng nói ngọt ngào ấy,… Nhưng nào công việc  có thể xuyên suốt, nào thời gian có thể cướp trọn một ngày vẹn toàn ấy được… Để rồi, sự quyết tâm bớt ghiền em lại… lại trở nên vô vị khi có sự cố… khi mọi thứ trước mắt bỗng trở nên khó chịu và muốn buông bởi cuộc sống gia định thì nào có lúc bình yên mãi mãi đâu… Những lúc ấy, người đầu tiên anh muốn nói chuyện lại là em, người đầu tiên anh muốn chìm trong giấc ngủ là em và cũng là người đầu tiên anh muốn bỏ mặc mọi thứ để được bên em dù chỉ là môt giây thôi… Đó là em – Noọng yêu thương mãi mãi của anh.

BUÔNG… KHÔNG NGHĨ!

Mãi mãi giọt nước mặt luôn chảy xuôi… Khi niềm vui là những giọt lệ được buông xuống để hào phóng cho đi những nụ cười với tất cả những người xunh quanh thì nỗi buồn lại ngược lại… nó cũng buông xuống nhưng là nơi của bóng tối, là nơi mãi mãi xunh quanh chỉ mình ta, nơi ở đó… chỉ có vị mặn của nỗi lòng và vị chát của cuộc sống mà thôi.

Mỗi người trong chúng ta… ai cũng sẽ một lần phải buông trong đời… Và chắc chắn rằng cái buông lớn nhất, khó nhất mà cũng dễ dàng nhất… đó không phải là sự buông danh vọng, không hẳn là buông tình yêu, cũng chẳng phải là buông quyền lực,… Vậy hẳn nó chính là buông cõi trần, nó không có nghĩa là sự giải thoát về mặt thể xác mà là sự buông đi những cái vô thường, những điều quá đỗi tầm thường để tìm về cho mình một sự thanh tịnh đến lạ kì, một cõi chân không đầy màu sắc và thi vị của sự ngọt ngào mãi được lan tỏa bằng mùi hương của tình người.

NOỌNG ƠI..! BƯỚC TIẾP NHÉ..


Mặt tròn tròn ơi… anh muốn dắt em đi thật xa… đi mọi nơi và ghi dấu kỉ niệm ở mọi chỗ ta đi qua. Em còn nhớ không? Đó là lời anh hứa và mãi mãi sẽ không có hồi kết… và thế là mình đã đi cùng nhau, qua những con đường mới… với rừng thông, với thác chảy cuộn trào, với đồng lúa rộng mênh mông, với đối núi vun vút… rồi cùng bên nhau ở một tiết trời se lạnh, của những cái ôm và nụ hôn trao nhau thật trọn vẹn… bên ly rượu nồng và những món ăn thơm lừng vị tình ấy.

Tạm thời xa những chuyến đi phượt để quay lại cuộc sồng ồn ào, quay lại quỹ đạo của cơm áo gạo tiền,… Nhưng không vì thế mình sẽ dừng chân… mà đó chỉ là bước dừng cho một hành trình được chuẩn bị kĩ lương hơn, được đi xa hơn và được bên nhau lâu hơn.

TRƯỞNG THÀNH ĐỂ THAY ĐỔI..!



Sinh ra trong gia đình hạnh phúc nhất, với nó là con Út có biệt danh là Ục. Mọi thứ dường như cứ êm đẹp mà trôi qua theo năm tháng với đầy ắp tiếng cười, sự yêu thương che chở nhau mọi lúc của tất cả các thành viên trong gia đình.

Ngày qua ngày… cuộc sống mà chủ đạo là thời gian cứ mải miết kéo lê thân xác nhỏ bé của một cậu nhóc tuổi ham ăn, ham chơi… lớn mỗi ngày theo suy nghĩ và dòng cảm xúc của thực tế. Biết lo toan, biết chu toàn và biết yêu mọi thứ đang có nhiều hơn… Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất… Khi mọi người trong gia đình là những trạm dừng chân an lành, vui vẻ và luôn tràn đầy năng lượng nhất… mà ở đó, bố mẹ luôn chính là lý tưởng và nguồn năng lượng vô tận nhất.

TÔI NGHĨ… VÀ NGHIỆM CUỘC SỐNG NHƯ VẬY!

Ngày nào cũng băng qua những con đường trong nội thành với khói bụi và xe.. dòng người đông đúc, ngột ngạt cộng thêm cái nắng thật nóng ây, khiến cho người bình thản nhất cũng rất dễ nổi nóng. 

Nhìn xung quanh khoảng cách giữa hai chiếc xe hay giữa nhiều người chỉ là vài cen ti mét… Ấy vậy, mà chẳng ai ngó ngàng hay liếc nhìn ai… Duy chỉ mục tiêu là thoát khỏi chỗ này càng nhanh, càng tốt… Dường như thói quen của sự chịu đựng cảnh tượng này mỗi ngày, khiến cho mỗi người phải thích nghi với sự thơ ơ, thích nghi với sự nhẫn nại cho cuộc sống mưu sinh của mỗi ngày trôi qua…

GHEN YÊU THƯƠNG..!


BÀI HÁT TẶNG EM " XA EM " - XA CHÚT LÀ GHEN...

Trong tình yêu sự ích kỉ và hay ghen… hay giận hờn vô cớ, đôi khi chỉ là những hành động vu vơ dành cho người mình yêu. Tất cả được tạo ra bởi sự thèm khát yêu trong yêu của mỗi đôi uyên ương say tình nồng bên nhau ấy.

Tình yêu của anh và mặt tròn tròn cũng như vậy.. có chăng đó là sự khác nhau của điểm bắt đầu và sự kết thúc, là dấu mãi mãi tròn vo trong tâm trí hoàn hảo của tháng ngày dài vô tận phía trước ấy. Đó là điểm xuất phát của sự vô tâm, lạnh lùng nhưng không vì thế mà lạc nhau… đến sự yêu thương cuồng si, ghen vô lối và ích kỉ cho riêng bản thân mình … là điểm kết thúc của một chặng đường đang diễn ra… và sẽ là khởi đầu cho một tình yêu tròn vo tựa như mặt tròn tròn ấy.

ƯỚC MỘT ĐIỀU ƯỚC…

Dường như mọi thứ xung quanh đang dần trở nên đóng băng với kiểu cách, thái độ sống của mọi người. Nó trở nên trơ trẽn đến nỗi trần trụi cho mọi câu nói dù rằng, đó là biểu đạt cảm xúc cho một tình cảm hoặc một ý nghĩa sống to lớn nào đó.

Đâu rồi những hình ảnh giang rộng vòng tay đón yêu thương, sẻ chia tình người… lại trở nên hiếm hoi và nghiễm nhiên trở thành một bát canh đặc sản của tình người. Xã hội thời nay… lại là một sự du nhập mọi nền văn hóa khác nhau của nhiều lãnh thổ, vùng miền… Thế nên, bước chân ra đường… Cảm nhận đầu tiên chính là, quá rối mắt… quá nhiều sự lựa chọn …và quá nhiều sự cạnh tranh khốc liệt.. duy chỉ một điều… Phong cách quê nhà đang dần trở nên lạc hậu, trở nên thiếu thẩm mỹ và không còn hợp GU với mọi người.

WAIT... I LOVE YOU SO MUCH..!



Đó là câu nói chiêm nghiệm sau một chuỗi ngày dài sống ở cõi thiên đàng với thiên thần tình yêu … và có lẽ sẽ mãi mãi được lưu lại nơi ngực trái và cả trong những lý lẽ bất chấp của trái tim này.

Đâu đó trong nó ở thời điểm hiện tại là một thế giới xáo rỗng, xáo rỗng đến chẳng biết làm gì. Làm sao khi những tin nhắn cứ lao vun vút trong hư vô và nhận lại là một sự im lặng đến rợn người – đó phải chăng là sự trả giá cho sự  “đùa cợt” quá mức hay là một hệ quả tất yếu của nạn đói khát của quá khứ … mà khi nó hiện lên những dòng tin nhắn trao đổi qua lại ấy, lại là sự vồ vập của trái tim LEO biết đau khổ và nghĩ về người đang bên mình … mãi mãi.

LẠC…


Dạo gần đây, có lẽ anh và em đã để lạc mất nhau rồi, đã không còn những cảm xúc cháy bỏng, không còn những lần đợi chờ vì hạnh phúc, không còn những điều lớn lao dành cho nhau nữa, không còn những nụ hôn thật sâu và lâu, không còn và không còn nhiều thứ lắm…

Cũng đúng thôi, khi mối quan hệ được xác định và mọi thứ phải vun đắp, xây dựng nền tảng vững chắc,.. đã kéo hai ta vào vòng xoáy của thực tế - điều mà anh vô cùng ghét… Nó làm mình xa nhau hơn vì những việc xung quanh, gây tổn thương nhau hơn vì những điều vớ vẩn của cuộc sống mang lại, … Đó là lúc, hạnh phúc được thử thách một cách mạnh mẽ nhất… và nó thật sự khó khắn gấp bội lần với cả anh và em. Thế nhưng, có vẻ mọi thứ đang ngày càng rối tung lên… rối tung trong sự hỗn độn của hạnh phúc và giới hạn của sự chấp nhận, cũng như điều gì có thể kéo hạnh phúc song hành cùng đôi ta mãi mãi…

VẪN MÃI MỘT NỤ CƯỜI…


Ngồi trong căn phòng nhỏ nơi làm việc của nó với bao bộn bề suy nghĩ của một ngày mai sẽ ra sao… suy nghĩ về những gì đã bước qua và để lại trong tim là điều gì?... Bất chấp để có được một tình yêu đẹp, bất chấp đi ngược chiều gió mặc cho cay xé đôi mắt, mặc cho mọi thứ đảo lộn… Nó vẫn chấp nhận như một ý nghĩa sống tìm về một chân lý nhất định của ngày nào… Trong nó là một nụ cười … nụ cười của sự bắt đầu và cũng có thể là kết thúc… kết thúc cho một hành trình sống đầy mệt mỏi với quá nhiều câu chuyện khôi hài, lẫn buồn bã này.

Có được em, khi cả hai đều lang thang trên con đường đời này với câu hỏi, đang tìm và làm gì ở đây? Thế là ta gặp, rồi nói chuyện với nhau rất nhiều… để lại trong nó bao nhiêu nụ cười, bao nhiêu ánh mắt, bao nhiêu hình ảnh về một gương mặt bầu bĩnh mà anh thường hay gọi là mặt tròn tròn… Có thể nói, đó là khoảng thời gian đáng sống và hiểu nhiều điều nhất trong cuộc sống bé tí tẹo lòng người này. Đó là lúc … 24 tiếng của một ngày không đủ cho những cuộc nói chuyện, những sms và cả những nỗi nhớ vô hình dành cho nhau.

CÔNG THỨC YÊU..!


Mặt tròn tròn ơi… mỗi ngày trôi qua lại cuốn nhật kí tình yêu của anh và em lại được dày thêm… thêm những kỉ niệm và những yêu thương mới, thêm những ngọt ngào, những điều lớn lao dành cho nhau. Từng giây, từng phút anh đều nhớ em… nhớ tất cả những gì thuộc về nhau, nhớ những lúc mình giận nhau … nhưng với quy tắc khi giận không được nhìn vào mặt đối phương nhé… vì rằng, sẽ chẳng thể giận được nữa, chẳng thể diễn tiếp cảnh giận dỗi ấy được. Không phải bởi mình không giận thật … mà đó là tình yêu kì lạ trong mối quan hệ đầy ắp hạnh phúc này.

...


Một bài viết không hề có tựa đề… đơn giản vì nó được viết ra từ cảm xúc hỗn độn sau một giờ họp hành với công ty, sau một đống công việc được sắp xếp gọn gàng theo timeline. Và sau mười phút chịu đựng cái bao tử hành hạ… Nó bắt đầu suy nghĩ và viết ra những dòng cảm nhận về một chuỗi ngày đã qua…

Nói là một chuỗi ngày cũng không đúng… vì nó muốn chuỗi ngày đó luôn được viết tiếp… ở những câu chuyện có vui, có buồn, có giận hờn, có ghen tuông,…có yêu và bỏ qua mọi thứ, chấp nhận tất cả để được một điều mà mỗi người ai cũng theo đuổi… Hạnh phúc! Tất nhiên rằng, cảm xúc và cảm nhận của giấc mơ hạnh phúc ấy đã truyền đến nó một sức mạnh thật lớn để biết lo toan, biết làm và biết bất chấp… theo cảm giác của hạnh phúc lắm.

TỰ NGẪM…

Bao lâu rồi, nó mới có thời gian ngồi một mình trong căn nhà trống vắng với bộn bề những suy nghĩ của cuộc sống, của số phận và với tất cả mọi thứ đang diễn ra xung quanh. Mở laptop và bật nhạc không lời … rồi những cảm xúc cũng len lỏi men thoi sự đói khát của của những tháng ngày không no ấm, để tìm về mảnh đất riêng – nơi mà sẽ nuôi dưỡng và giải thoát tất cả mọi thứ liên quan đến nó…

Có vẻ như mọi thứ đang không như nó mong đợi, có thể nó đang chạy quá nhanh trên đôi chân khập khiễng với cái đầu còn nóng và đôi tay còn run… Thế nhưng, nó vẫn có cảm giác chắc chắn lắm …cảm giác đó sinh ra từ lí trí và được bồi đắp thêm bởi con tim nghị lực. Để rồi, tự động những bản nhạc khổ hạnh ra đời trên nền của sự hạnh phúc viên mãn ấy.

YÊU ĐỂ MÃI MÃI ...


Em thân yêu, có lẽ đây là dòng viết cuối cùng anh muốn gởi đến em. Cám ơn em đã cho anh tháng ngày hạnh phúc của tình yêu, của sự chia sẻ và của mọi thứ mang lại từ tình yêu ngọt ngào ấy.


Có lẽ, thời gian trôi nhanh sẽ là những đợt sóng từ từ xoa dịu những kí ức về một tình yêu trọn vẹn, từ từ cất những ngôn từ về tình yêu đang ngấu nghiến ăn bám tâm hồn của cả hai. Chắc chắn rằng anh sẽ nhớ em… nhớ rất nhiều và anh cũng không biết có thể vượt qua được hay không? … 

Mọi chuyện sẽ là giấc mơ em nhỉ? Một giấc mơ anh muốn ngủ thêm nữa… muốn được ở trong đó luôn… Nhưng có lẽ, đó là sự ích kỉ của bản thân mà cái tôi của tình yêu được quyết định bởi trái tim đã luôn là kẻ chiến thắng…

TRỐN…

Thật thà mà nói thì anh muốn ngủ một giấc thiệt sâu… sâu để khỏi phải mơ những giấc mộng mị của mỗi ngày dài đằng đẵng trôi qua, để khỏi phải giật mình sau những tiếng thở mệt nhoài với bụi của cõi trần này, để được sống trong vỏ bọc của chính những suy nghĩ đang dần hình thành trong anh, để anh được trốn mọi thứ với những gì đang trừng phạt chính cái tôi của sự ngông nghênh đến chông chênh này.

Anh xin lỗi em, xin lỗi những gì mà tình yêu to lớn đã mang lại cho anh… sự hạnh phúc, sự yêu thương, sự chia sẻ và nỗi niềm giấu kín ở thế giới riêng của mỗi đứa, được sẻ chia cùng nhau trong niềm vui về một mái ấm trọn vẹn tiếng cười ấy.

Anh xin lỗi khi để nhịp thời gian cứ trôi đi trong sự im lặng của anh…để em một mình trong khoảng thời gian đó. Khoảng thời gian mà anh muốn chìm sâu trong biển cả để tâm hồn và mọi thứ được lắng đọng như chính suy nghĩ về một cuộc sống hạnh phúc nơi em…

GỞI..!

Một chút nắng, trên đỉnh núi cao chót vót
Một chút gió, lơ đãng đẩy dòng sông…
Một chút phiêu, bồng bềnh tựa làn mây…
Chút yêu thương gói gém theo nỗi nhớ,
Chút giận hờn gởi theo miền kí ức,
Để tiếng yêu trọn tình câu yêu thương.
Để hờn ghen mãi chỉ là gia vị
Để mùa đông tay trong tay ấm nồng
Để xuân về, trọn đời ta mãi mãi…
Có không em, tình yêu là hạnh phúc
Phải không em, hứa cùng nhau em nhé..!

PHẢI NGÃ…

Từng này tuổi, từng này thời gian nhìn cuộc sống với cái vẻ ngố ngáo và ngông cuồng, nó cũng đủ thấm thía cái giá đắt mà sự lì lợm mang lại. Đó có thể là sự mất tiền bạc, mất đi sự rung động và cả mất đi chính mình. Thế nhưng, sau mỗi lần ngã… mỗi lần mất đi điều gì đó quý giá thì nó lại cảm giác được điều cần làm và cần tránh né, ở mỗi lần na ná như trước. Có thể mọi người gọi đó là kinh nghiệm sống mà không có trường lớp nào dạy được. Nhưng với nó, đó lại là sự cho đi để nhận lại bài học quý, chứ chẳng hề có kinh nghiệm gì cả…

Phải ngã là điều tất nhiên và quy luật sống của mỗi người… phải ngã luôn là điều gì đó cần thiết trên hành trình sống và tìm lại chính mình của mỗi người. Phải ngã cũng là liều thuốc giúp mỗi người tỉnh giấc mộng mị. Phải ngã còn là lúc ta dừng lại và hỏi… ta là ai? Đó có thể là hình thức cho một sự lột xác hoàn toàn mới, sau một giai đoạn bắt buộc chạy ấy.

TỬ TẾ...


Cảm nhận của nó khi xem xong chuyện người từ tế... 

" Sự hụt hẫng với thế giới hiện tại. Cố gắng tìm cho mình một chân lý sống từ trong tim. Thật... có lẽ sống thật  quá khó cho mỗi tần số hiểu của mỗi người. 
Trong hàng ngàn người...hàng vạn chân lý sống... ai có thể ảnh hưởng và thay đổi cuộc đời của mỗi người bạn... đó không nằm ở trong chân lý của một ai cả, mà chính nằm trong tâm hồn của mỗi người. 
Tâm hồn có thể bất tận khi được giao thoa giữa các tâm hồn và yêu thương lẫn nhau một cách chân chính và mãn nguyện nhất... " - KING PEARL



RANH GIỚI MONG MANH…

Cười đó… vui đó… tự bào chữa và ngụy biện cho tất cả những hành động của mình… đó, mọi thứ dường như đã trở thành một thói quen. Thói quen ấy như liều thuốc giảm đau ngay tức khắc, xoa dịu mọi vết thương và giúp vượt qua mọi thứ. Nhưng liều thuốc nào ít nhiều cũng sẽ gây tổn hai về lâu, về dài… và đó là lúc xuất hiện ranh giới từ cả hai.

Ranh giới ấy mong manh.. mong manh lắm, mong manh cho sự chia li và mong manh cho sự bán tín, bán nghi về nhau. Cuộc sống này, quá lớn cho những cá thể nhỏ xíu nhưng lại quá nhỏ bé… so với cái tôi to lớn của mỗi người.

Cuộc sống luôn và sẽ mãi là điều bất ngờ dành tặng cho mỗi người, có thể đó là niềm vui tột độ, những cũng có thể là những giọt nước mắt muộn màng của sự nuối tiếc, của phân li và của những điều thầm kín của nhau.

CÓ MÀ KHÔNG, KHÔNG MÀ MÃI MÃI..!

Khoảng lặng trong mỗi người bắt đầu xuất hiện mỗi lúc nhiều hơn, khi sự chật trội ngày càng lớn ở ngay khoảng cách giữa người và người. Trong đó, nó là hiện thân của sự đơn độc đến lạnh lùng với cuộc sống hiện tại xung quanh.

Những lúc trong bóng đêm một mình, những lúc trời bất chợt đổ cơn mưa giữa sài thành náo nhiệt này, những lúc lang thang trên con đường phượt giữa hai bên rừng cây và vô số những lúc alone khác. Nó cảm nhận được sự rõ rệt mà cuộc sống ban tặng cho mỗi người, đó là sự chấp nhận ở thế giới hiện hữu để trở nên hoàn thiện bản thân mình hơn so với hôm qua.

Có chắc rằng, ngày mai nhịp thở này còn hổn hển, còn êm dịu, còn nhẹ nhàng trao nhau tiếng yêu thương,… thế đó, nó cần phải tốt hơn hôm qua… phải hoàn thành những gì dang dở của một ngày.. chớ để cho cụm từ giá như trong sự hi vọng đến tuyệt vọng ấy,.. lại có lúc lên ngôi và trơ trẽn cười ngạo nghễ với những gì đang diễn ra.

02.10.2014 - ANH LÀM EM BUỒN..!

Biết bắt đầu từ đâu nhỉ? Muốn nói với em nhiều điều lắm … Đôi khi, anh nhớ em và yêu em ở những kỉ niệm xa xa nhau… Đôi khi, anh muốn thời gian quay trở lại cái ngày định mệnh ấy..để ước thêm lần nữa … ước rằng, thời gian lùi thêm lần nữa để anh và em có thể gặp nhau khi cả hai là những tờ giấy trắng tinh của tiểu thuyết tình yêu ngày nào.

Giờ trong anh như thế nào?! Cảm xúc nó cứ lên xuống như biểu đồ hình sin và làm tim anh vui đó, buồn đó, bình thường lại và trở nên hối hả hay hạnh phúc khi bắt gặp nụ cười từ em. Em thân yêu – điều gì là mãi mãi? Mãi mãi bên nhau… mãi mãi nở nụ cười trên môi của sự mãn nguyện trong hạnh phúc … mãi mãi tìm và chia sẻ với nhau mọi thứ, dù đó có thể là một sự thật đến không thể chấp nhận, một sự thật đến nỗi cả hai có thể bị chính mũi tên từ quá khứ… vượt thời gian và đâm thật sâu trong trái tim của nhau, mà xa nhau mãi mãi… Anh chẳng thể có câu trả lời nào hợp lý cho câu hỏi mãi mãi ấy…

THÔNG ĐIỆP..!

Mỗi ngày, thói quen của mỗi sáng có lẽ là dành một chút thời gian, để gởi đi thông điệp yêu thương cho một người mà nó yêu. Người ấy – có lẽ là tất cả với nó, là năng lượng sống của mỗi ngày, là động lực sống mạnh mẽ truyền lửa cho mọi biến cố trong cuộc sống được lướt qua nhẹ nhàng,… là ý nghĩa của tình yêu dạt dào yêu thương.

Hôm nay, như bao ngày… gạt bỏ những phiền toái mà cuộc sống tạo ra như trêu người kiếp trọ này. Vẫn trải thảm xanh thơm mùi cỏ của sự may mắn và tràn đầy năng lượng, vẫn nở nụ cười thật tươi khi tình yêu vẫn là mãi mãi… vẫn yêu và hứa với tình yêu thật trọn vẹn ấy như những ngày đầu ta yêu trộm nhau.

MÃI MÃI - NHƯ THUỞ BAN ĐẦU..!

Em yêu - cảm ơn em đã đến bên anh… cảm ơn mọi thứ em đã dành cho anh.. là thời gian, là tình yêu, là tất cả những gì em có. Cuộc sống có lẽ sẽ chẳng là gì ngoài những công việc thường nhật của một ngày bận rộn như bao ngày, nhưng từ khi biết đến em, mọi thứ bỗng trở nên khó kiểm soát hơn, khó lường hơn và chợt trong anh có được những xúc cảm lạ - đó có thể là tình yêu hoặc một thứ tình cảm thiêng liêng nào đó, mà chắc chắn với anh có thể là tất cả cho một hành trình tìm hạnh phúc cho riêng mình.

Em yêu - hãy đừng để những kí ức, hoài niệm là những tiếc nuối đến nghẹn ngào… Đừng để những nhớ nhung, yêu thương trôi dạt về tận cuối chân trời,… và đừng để thời gian trôi qua như mặc kệ hai trái tim yêu thương nhé… Thế nên, anh quyết định sẽ yêu em đến mãi mãi, quyết định sẽ để thời gian dừng lại.. tại chính nơi đây và lắng đọng theo từng nhịp đập con tim của sự yêu thương đến cuồng si em nhé.

LÀ CON TRAI...

Em à, khi những gì ở hiện tại chỉ là một dấu hỏi cực lớn… thì hãy thực hiện những gì đang ở phía trước với những dự định và kế hoạch về một tương lai tươi sáng hơn. Bấy nhiêu thôi, cũng đủ để cho bộ óc ngừng suy nghĩ, ngừng mệt mỏi và tạo ra những âm thanh làm đau cả hai. Chấp nhận có lẽ là cụm từ mà hai ta hay sử dụng nhất để an ủi cho chính thân phận bạc bẽo như màu vôi của sự đời éo le này. Bởi chỉ có chấp nhận và tin vào một niềm tin đủ lớn, cả hai mới có thể vững bước xây dựng một gia định hoàn hảo theo chính những cảm nhận mạnh mẽ của mình.

Dạo gần đây, trên gương mặt tròn tròn ấy… là những nếp nhăn của sự trăn trở, lo toan về mọi thứ. Những suy nghĩ như cơn sóng cứ bồi đặp thêm… làm căng như dây đàn và càng như vậy… anh càng hiểu rằng, chỉ có thể bên em và xoa dịu từng chút một những vết xước ấy… mới có thể hy vọng rằng mọi thứ sẽ diên ra tốt đẹp nhất. Mặt tròn tròn của anh là người mạnh mẽ… là người hy sinh cho anh quá nhiều, là người luôn hiểu và quan tâm anh nhất.

KHOẢNH KHẮC ẤY…

Hai à, chợt hôm nay… Ục bắt gặp comment của một người lạ nói về bài viết “ Hành trình sống – hành trình trở nên vĩ đại”. Sự vô tình ấy… lại đúng lúc Ục đang nhớ hai.. như một liều thuốc bồi thêm cho những hiện tại đan xen nhiều tâm trạng. Ục bật khóc… rơi những giọt nước mắt ngay ở chốn đông người này.

Hai à, hai chiếm vị trí quá lớn trong tâm trí và từng hành động của Ục. Hai biết không… Ục đã giật mình khi có những hành động và câu nói hệt như Hai. Giật mình vì Ục vui lắm.. chẳng biết như thế nào… nó giống như Hai luôn ở bên Ục và chỉ Ục từng li từng tí.. Giống như xưa, anh em mình vẫn thủ thỉ nói với nhau những câu chuyện về tương lai ấy.

CHỢT..!

Em à, đó là cảm giác mà anh luôn gặp phải trong những khoảnh khắc của nhịp sống này. Chợt anh vô tình lao vào công việc bỏ rơi em giữa dòng đời đầy cạm bẫy này. Chợt anh lao đến bên em khi nhận ra rằng chính em mới là lẽ sống của đời anh. Chợt một lúc nào đó anh hiểu giá trị cuộc sống không nằm ở đồng tiền vật chất, hay địa vị danh vọng,… mà chính là ở nụ cười và những giọt nước mắt của em …ẩn sâu bên trong đôi mắt biết nói ấy.

Chợt anh nghĩ ra nhiều điều để cùng em xây dựng một đế chế hạnh phúc mãi mãi, theo chính như cách em đến lặng lẽ bên anh nhưng dạt dào tình yêu bao la. Chợt anh nhìn xung quanh và mọi thứ dường như chạy thật nhanh …mỗi em ở đó, đứng lặng lẽ và mỉm cười đợi anh.  Chợt mọi thứ cứ đi mãi theo hướng mất kiểm soát và anh rối lên như sự bế tắc của cú đấm trời giáng mà cuộc sống dạy, nhưng hiển hiện là nụ cười về niềm tin và sức mạnh vượt qua nỗi đau bình thường từ cuộc sống ấy … tất nhiên, nó đến từ em – mặt tròn tròn.