Trang

LẠC…


Dạo gần đây, có lẽ anh và em đã để lạc mất nhau rồi, đã không còn những cảm xúc cháy bỏng, không còn những lần đợi chờ vì hạnh phúc, không còn những điều lớn lao dành cho nhau nữa, không còn những nụ hôn thật sâu và lâu, không còn và không còn nhiều thứ lắm…

Cũng đúng thôi, khi mối quan hệ được xác định và mọi thứ phải vun đắp, xây dựng nền tảng vững chắc,.. đã kéo hai ta vào vòng xoáy của thực tế - điều mà anh vô cùng ghét… Nó làm mình xa nhau hơn vì những việc xung quanh, gây tổn thương nhau hơn vì những điều vớ vẩn của cuộc sống mang lại, … Đó là lúc, hạnh phúc được thử thách một cách mạnh mẽ nhất… và nó thật sự khó khắn gấp bội lần với cả anh và em. Thế nhưng, có vẻ mọi thứ đang ngày càng rối tung lên… rối tung trong sự hỗn độn của hạnh phúc và giới hạn của sự chấp nhận, cũng như điều gì có thể kéo hạnh phúc song hành cùng đôi ta mãi mãi…

Có lẽ, mỗi ngày của gần đây trôi qua là những ngày trong anh luôn tìm thấy sự cô đơn, trống trải và …một bức tường vô hình được tạo bởi đôi ta. Anh và em… với điểm xuất phát đẹp như tranh cổ tích được thêu dệt bởi lòng chân thành, niềm tin vững chắc và một tình yêu vĩnh cửu ấy… Nhưng có lẽ, chính sự chủ quan ấy.. mà mỗi khi giận nhau, cả hai đã không còn nói được …mà nếu có nói thì cũng sẽ làm tổn thương nhau. Nên ta… đã chọn cách im lặng và viết ra cho nhau cùng hiểu …

Mới gần đây thôi, cả anh và em đã đều tin vào một tình yêu quá vĩ đại này sẽ không to tiếng và làm đối phương đau cả. Thế nhưng, khi có việc nào đó xuất hiện… thói quen hư như một tập tin rác lại làm hai ta ngán.. ngán để chẳng buồn nói và im lặng là cách hiệu quả nhất lúc này.

Có lẽ, đó lại là sự sắp xếp có chủ đích của thượng đế, để rằng đôi ta phải biết cách vượt qua hoặc sẽ bị gục ngã như bao đôi tình nhân khác. Tất nhiên, anh không muốn mình nằm trong số người không thể vượt qua… 

Chính điều ấy, vô tình lại gây áp lực cho đôi ta.. để anh lại có những hành động, lời nói và cả những biểu cảm trên gương mặt làm cho em phải nhỏ lệ vì uất nghẹn, vì mệt mỏi, vì chán nản,…

Em thân yêu, khi cả anh và em đều chọn cách im lặng mỗi khi biết nói là sẽ cãi vã hoặc nói ra sẽ rất nhói tim của nhau. Lúc ấy, anh hiểu rằng tình yêu của đôi ta đã không bất khả xâm phạm và không còn giá trị đẹp nhất – vượt qua giá trị tầm thường của cuộc sống thường nhật này. Thay vào đó là một bức tường cao vời vợi… của sự vô hình đến rợn người…

Đêm nay, khi chiếc xe và anh chậm rãi bước từng nhịp ở những nơi anh và em vẫn thường đi đó là con đường tình yêu, là nhà thờ đức bà, là đường NKKN,... Anh cảm nhận của sự lạc nhau, đôi tay đã không còn hơi ấm như ban đầu, yêu thương đã kéo dần vào trong bóng đêm lạnh lẽo ấy, và... trái tim đã biết khóc sau những suy nghĩ mệt mỏi này từ anh.



Có thể, đêm nay... ngay cả trong những giấc chiêm bao... anh sẽ không thể tìm được em bởi sự lạc đến ngay cả trong những suy nghĩ vô thức ấy, hiển hiện trong bao suy tư về một ngày mai biết về đâu...

Một khi điều quan trọng nhất là sự chấp nhận và niềm tin đang bị lung lay và thử thách dữ dội. Khi mà giai đoạn mệt mỏi bởi những điều thực tế đã làm cả anh và em vô cùng bí bách trên chính con đường tình yêu ngày nào ấy...


Khi mà em chẳng còn muốn anh bên cạnh mà thay vào đó là một sự chấp nhận miễn cưỡng bởi ...anh chẳng hiểu vì sao? bởi em quá mệt và muốn ở một mình, bởi và bởi như thế nào chăng nữa... Sự thật, ta đang để tình yêu nhạt dần dần, lạt từ từ ...

Bởi vậy, anh sẽ……

P/S: Anh sẽ tìm cho mình một góc nhỏ để biết… anh sẽ làm gì hoặc anh sẽ như thế nào..!