Trang

...


Một bài viết không hề có tựa đề… đơn giản vì nó được viết ra từ cảm xúc hỗn độn sau một giờ họp hành với công ty, sau một đống công việc được sắp xếp gọn gàng theo timeline. Và sau mười phút chịu đựng cái bao tử hành hạ… Nó bắt đầu suy nghĩ và viết ra những dòng cảm nhận về một chuỗi ngày đã qua…

Nói là một chuỗi ngày cũng không đúng… vì nó muốn chuỗi ngày đó luôn được viết tiếp… ở những câu chuyện có vui, có buồn, có giận hờn, có ghen tuông,…có yêu và bỏ qua mọi thứ, chấp nhận tất cả để được một điều mà mỗi người ai cũng theo đuổi… Hạnh phúc! Tất nhiên rằng, cảm xúc và cảm nhận của giấc mơ hạnh phúc ấy đã truyền đến nó một sức mạnh thật lớn để biết lo toan, biết làm và biết bất chấp… theo cảm giác của hạnh phúc lắm.

Thế nhưng… sau thời gian vượt qua sóng lớn…vượt qua những thứ tưởng chừng đã phải dừng bước bởi quá nhiều ngăn cách thì … cuối câu chuyện lại là cái kết đẹp. Cũng thật đúng, nó giống như bao bộ phim nói về tình yêu … Đó là cái đẹp đến rất ngưỡng mộ cho những câu chuyện tình bị ngăn cách và bằng mọi giá đã vượt qua tất cả … để đến bên nhau… Lúc ấy, cũng chính là bộ phim kết thúc… và sau đó là gì…! Chắc chắn… sẽ là những tháng ngày hạnh phúc, những tháng ngày nụ cười thay nước mắt… tháng ngày yêu mà chẳng biết thời gian là gì… Vậy sau nữa là gì? Cứ nghĩ thuận chiều thì sẽ ra hết… Nhưng đó lại là phim và phim được xây dựng nhờ sự lí tưởng hóa đạo diễn về một cuộc sống đủ gai góc,.. đủ giông tố để chiếm được niềm hân hoan và nể phục của người xem.

Câu chuyện của nó cũng như vậy... thế nhưng sau khi vượt ngưỡng… nó cũng có những tháng ngày hạnh phúc lắm… và giờ vẫn như vậy, chỉ có điều hạnh phúc ấy lại là những mâu thuẫn bé tí nhưng gom lại bằng cốc nước đầy … để rồi, chỉ cần một cơn gió thoảng qua, một giọt nước rơi thêm… cũng đủ làm cho nó tràn ly và có nhiều quan điểm, nhiều lời nói, nhiều hành động, nhiều suy nghĩ làm tổn thương nhau nhiều lắm.

Hiểu là một chuyện, thông cảm lại là chuyện khác và chấp nhận tiếp lại là điều không hề dễ dàng. Thế nên, nó hiểu và mong muốn nhiều lắm… nhưng có vẻ, những gì nó đang làm lại không hề suy nghĩ cho người nó yêu, không hề đặt hoàn cảnh của mình vào đó… để mà hiểu và thông cảm… Nó vẫn cứ làm theo những gì nó thích. Tất nhiên, bằng lời lẽ và vì quá yêu nó… nên người ta cũng sẽ chấp nhận, dù rằng sẽ làm điều mà nó phát điên.

Nó thấy mọi thứ cứ lặng lẽ và sẽ trôi qua… bởi rằng, ta còn yêu… còn say và còn muốn bên nhau mãi mãi… lời nói đi trước vô tình lại là bức tường vô hình để cả anh và em dựa vào mỗi lúc chán nản.. mỗi lúc mệt mỏi… mỗi lúc cảm thấy muốn ở một mình. Nhưng anh mong rằng, đỏ chỉ là thời khắc sẽ trôi qua rất nhanh… trôi qua như những dòng suy nghĩ chợt qua như cái chớp mắt định mệnh, như mỗi lần khép mi để lệ tuôn bởi hạnh phúc ngập tràn ấy.

Anh xin lỗi – lời xin lỗi tận sâu trong anh. Anh không thể đối diện trước mặt em và nói lời xin lỗi vì anh sẽ cười và em cũng như vậy… Rồi anh sẽ bị quế, bị em chọc,… Cũng như bao lần khác đó… Nhưng ở anh, lần này… anh xin lỗi em. Em đừng cười … và anh cũng sẽ không cười đâu… Có thể, cả buổi sáng này… với em là hàng tỉ những suy nghĩ mệt mỏi, hàng tỉ những quyết định được đưa ra…  và em sẽ lại viết để nói xấu chính mình.

Bớt chút cái tôi – bớt chút suy nghĩ và hiểu về nhau hơn… cũng như những lần tay trong tay mình vượt qua mọi thứ thách… vượt qua những điều lớn hơn gấp ngàn lần chỉ để đổi lấy được bên nhau em nhé. Hôm nay mình sẽ buông để nới lỏng bàn tay… để những cơn gió li ti kia … luồn qua khe cửa hẹp làm mát cả hai đôi tay nóng ran. Chỉ như vậy, anh nghĩ cốc nước kia… sẽ bốc hơi khi mà tình yêu được đặt lên trên hết… yêu vì yêu… em nhé.

Công việc hôm nay thật nhiều… nhiều lắm và có những điều lớn lao đang đợi anh ở phía trước… có thể là rất khó khăn em à. Cũng như lời em luôn nói với anh.. em luôn ở bên anh, anh sẽ làm được! Uhm, vậy mình quyết định như vậy nhé…

Hôm nay có thể là ngày hạnh phúc nhất với anh… khi anh chẳng hề nổi nóng với em nữa… mà anh lại điềm tĩnh đến lạ kì… ngồi suy ngẫm và nhận ra… anh đã  sai! Khi chẳng hề … hiểu điều em đang muốn nói với anh là gì?! Giờ anh đã hiểu rồi… mặt tròn tròn…

Anh xin lỗi!