Trang

VẪN MÃI MỘT NỤ CƯỜI…


Ngồi trong căn phòng nhỏ nơi làm việc của nó với bao bộn bề suy nghĩ của một ngày mai sẽ ra sao… suy nghĩ về những gì đã bước qua và để lại trong tim là điều gì?... Bất chấp để có được một tình yêu đẹp, bất chấp đi ngược chiều gió mặc cho cay xé đôi mắt, mặc cho mọi thứ đảo lộn… Nó vẫn chấp nhận như một ý nghĩa sống tìm về một chân lý nhất định của ngày nào… Trong nó là một nụ cười … nụ cười của sự bắt đầu và cũng có thể là kết thúc… kết thúc cho một hành trình sống đầy mệt mỏi với quá nhiều câu chuyện khôi hài, lẫn buồn bã này.

Có được em, khi cả hai đều lang thang trên con đường đời này với câu hỏi, đang tìm và làm gì ở đây? Thế là ta gặp, rồi nói chuyện với nhau rất nhiều… để lại trong nó bao nhiêu nụ cười, bao nhiêu ánh mắt, bao nhiêu hình ảnh về một gương mặt bầu bĩnh mà anh thường hay gọi là mặt tròn tròn… Có thể nói, đó là khoảng thời gian đáng sống và hiểu nhiều điều nhất trong cuộc sống bé tí tẹo lòng người này. Đó là lúc … 24 tiếng của một ngày không đủ cho những cuộc nói chuyện, những sms và cả những nỗi nhớ vô hình dành cho nhau.

Câu chuyện cứ mãi tiếp diễn với hai bóng hình được xây dựng bởi tạo hóa và quyện vào nhau qua lời nói, qua cảm nhận và những cảm xúc đan xen mỗi lúc ta vô tình thổ lộ ta đã thích nhau. Trong vô vàn lý do sống để mà tồn tại, anh bắt gặp được ở em một tình yêu thương mãnh liệt đủ để làm cho mọi thứ ngừng trôi và quên tất cả, anh đến bên em thật nhẹ nhàng nhưng dữ dội, thật mạnh mẽ nhưng lãng mạn. Tất cả đều được anh làm mà chẳng cần suy nghĩ .. bởi trái tim và lý trí đã khiến anh làm điều ấy.

Mọi thứ cứ diễn ra như bộ phim Hàn Quốc thơ mộng và đẹp đến từng chi tiết… cứ như vậy, ta đều hiểu rằng chỉ cần nụ cười dành cho nhau… mọi thứ trở nên đẹp đến lạ thường, mọi thứ trở nên nhẹ nhàng và hơi ấm của tình yêu cứ thế lan rộng ra, tạo thành những đợt sóng.. cuốn trôi đi những muộn phiền thường nhật để nhường chỗ cho một thông điệp sống của mỗi ngày trôi qua.

…Ngày tháng trôi qua, anh và em đều hiểu vì sao mình đến với nhau… vì sao mỗi ngày là những thông điệp, những nụ cười và trái tim luôn hương về nhau… Đó là bởi ta có một niềm tin đầy kiêu hãnh dành cho nhau, một trái tim mãi mãi thuộc về nhau, một sự chấp nhận đến vĩnh cửu và …quan trọng nhất, ta xây lên một tòa nhà tình yêu đầy vững chắc giữa giông tố cuộc đời này. 

Nụ cười luôn luôn là tất cả, luôn là liều thuốc giải tỏa mọi thứ… Em à, trời bỗng đổ mưa… cơn mưa của sài gòn đỏng đảnh, khó đoán, ngương ngạnh nhưng lại đáng yêu, đáng yêu bởi đó là con người thật của nó… ở em cũng thế, một con người thật đến nỗi ..anh không thể giấu đi bất cứ thứ gì… không thể để em buồn và không thể để từng dòng suy nghĩ của em  về anh lại là những gì đó nghi ngờ… hay mệt mỏi…

Thế đó, mọi thứ như cuốn tiểu thuyết tình yêu đẹp lạ giữa đời thường… như một sự chấp nhận yêu vì không thể thiếu được nhau… Xuân, hạ, thu, đông… cũng chỉ là nhân chứng cho cả 4 vị trong tình yêu… ngọt, bùi, đắng, cay mà thôi… 

Mọi thứ ấy, ta đều vượt qua bằng một cơn gió thoảng của tình yêu ngày nào… Êm đẹp, thanh tao,… quấn lấy nhau… Giận nhau không? Nhiều lắm… những lần giận nhau đã vượt qua số lần anh có thể nhớ… cũng như số lần cười với nhau ngay khi giận ấy… cũng là cơn mưa tình yêu giữa mảnh đất khô cằn… nó làm tình yêu thêm mãnh liệt, thêm yêu và thèm được yêu nhiều hơn nữa… Ấy là lúc, mọi thứ được  đồng hóa theo chỉ số tình yêu mặc định cho sự trường tồn…

Có thể, áp lực trên đôi vai nhỏ ấy, trong cả suy nghĩ lẫn hành động… trong cả những giấc ngủ không ngon giấc… và trong cả những nụ cười rạng rỡ ấy… đã trở nên quá tải nơi em… khi mà những lần giận dỗi vô cớ trở nên nhiều hơn… là lúc, anh cảm nhận được một sự mệt mỏi, một sự gượng gạo đến gồng mình vì sợ tổn thương bởi cả hai … sau khi bất chấp quá nhiều để đến được với nhau…

Anh yêu em … yêu hơn những gì em đang nghĩ về anh, yêu hơn cả những gì anh đang viết và cố gắng truyền tải thông điệp mạnh mẽ hơn để em mãi mãi là em của anh… em trong tình yêu ngọt lịm ở những hoài niệm mới tinh ấy. Có thể giận đó, mệt mỏi đó, rồi sẽ hết …nhưng luôn không phai, không đẹp như lần đầu nữa… Thế đó và anh vẫn yêu em như phút ban đầu cho đến giờ…

Lệch pha và lời nói dần trở nên xáo rỗng … thế là lúc, mọi thứ trở nên ngột ngạt và nhạt nhẽo.. .mọi thứ trở thành thói quen muốn bỏ nhưng không nỡ buông… muốn buông nhưng vẫn còn vương … vì sao ư? Vì ta còn nợ nhau… một câu yêu thương trọn vẹn. 

Bởi thế, hãy luôn nhìn những gì đẹp nhất của nhau…để cho những cám dỗ của sự chia li ấy về dĩ vãng và thay vào là một tình yêu mạnh mẽ hơn với nụ cười minh chứng cho mọi hành động nhé.

Ừ, anh sẽ yêu em… yêu em đến khi mọi thứ hết duyên và dứt nợ…! Vì trái tim cùng lý trí nơi anh… mách bảo anh nói với em điều ấy. Có thể đây là lời nói từ một chiều của anh… thế nên, có thể im lặng chờ đợi lại là cách tốt nhất cho câu trả lời… gây tổn thương nhau.

… Vô tình ta lại lạc nhịp thở của nhau..! Cho dù có như thế nào đi nữa.... Vẫn sẽ luôn luôn xuất hiện với hình ảnh là một nụ cười... Nụ cười của khởi đầu, nhưng cũng có thể là kết thúc... cho một khởi đầu mới... Nó được ví như... sự BỐI RỐI ... có được từ NGHIỆN EM ... để anh mãi yêu MẶT TRÒN TRÒN...