Trang

CHÂN TRỜI…

Khác hẳn với những chuyến đi phượt mọi khi, lần này… chuyến phiêu lưu của nó là đoạn đường rất xa… có thể theo như tựa của bài viết đó là tìm về chân trời…. – Chân trời ở đâu?! Thì nó sẽ đi về đó…
Vẫn là những sự chuẩn bị kỹ lưỡng nhất cho con ngựa chiến khi mà hành trình chuẩn bị bắt đầu… Lần này nó xuất phát lúc gần 10h đêm… của một ngày cuối đông…
Trời rất lạnh hôm ấy, từng cơn gió kéo phăng tất cả những gì nó chuẩn bị và len lỏi vào từng thớ thịt ấm áp… cái lạnh xâm chiếm và hoàn hảo thành công khi cả người nó run cầm cập dù mới xuất phát…Đêm thật lạnh và tay nó thì vẫn vững đều ga dù rất lạnh nhưng như một thói quen thì …. Lạnh cũng chỉ làm cảm xúc nhất thời mà thôi…  Tâm trí nó đang rất nóng, trái tim nó đang hừng hực tìm về phía chân trời… Từng KM đầu tiên nó vượt qua với những cơn gió tạt ngang mạnh và muốn xua đuổi nó bứt ra khỏi hành trình… có vẻ hành trình này chua chát đây..khi mà tây nguyên mùa này gió quá mạnh… Cũng đúng khi rừng đã bị tàn phá quá nhiều,..trơi chọi và gió mạnh lên mỗi lúc…. 
Trong bóng đêm, ngựa chiến vẫn lầm lũi lao từ từ và ngấu nghiến từng đoạn đường một như những chú ngựa ngao ngán lắc đầu nhai từng bụi cỏ khô trong đêm tuyết lạnh giá để tồn tại với cuốc sống khắc nghiệt này… Nghĩ mà thương cho chú ngựa sắt của mình. Nhưng với đam mê tìm về một chân trời thì… có lẽ âu cũng là cái giá phải trả….

Vẫn như những lần phượt khác… Nó lặng lẽ nghỉ giải lao với 100KM đầu… Đó là nơi dừng chân khá lí tưởng với một bóng đèn cao áp của 1 thị trấn nhỏ…Là bóng đèn đầu tiên …là kẻ phã bĩnh khi bóng đêm bao trùm mọi thứ… Cảm giác đứng giữa ranh giới của áng sáng và bóng đêm… nó thấy thích thú khi một nửa nó đứng bên này …một nửa còn lại của nó đứng bên kia…. Đen và Trắng… Nó đứng hình mất 1p khi kịp nhận ra…. Quả thật, mỗi người đều của một sự đen đến không thể đen hơn và sự trắng đến tinh khôi… và một ranh giới, giao thoa giữa trắng và đen…. Bạn đã bao giờ thử cảm giác này chưa? Nếu chưa, hãy thử nhé… bạn sẽ có 1 cảm giác rất lạ….Khi bạn đã 1 lần đến trần gian này..!
Gió vẫn thổi và phì phèo điếu thuốc giữa đêm…ngồi xuống âu yếm con ngựa chiến của mình… xem và kiểm tra tổng thể… Mọi thứ vẫn ổn.. nhưng nó cần nạp thêm năng lượng nếu không muốn dắt bộ…vì lần phượt này..nó không biết đâu sẽ là đích tiếp theo cả… Vỗ nhè nhẹ vào lưng ngựa…nó vứt điếu thuốc… nhìn xuống đất… bóng của nó và ngựa liêu xiêu theo từng cơn gió thổi vắt ngang những tán cây che ánh đèn… lại mất vài giây khi những dòng suy nghĩ nhanh như điện chạy qua… Mỗi người trong chúng ta..khi tìm về chân trời…cũng như cách tìm đến sự thành công đều luôn phải trả giá hay bị vấy bẩn với những lần bóng đen chợt tạt qua đời… và lạnh lùng bỏ đi…để đẩy theo những cái bóng liêu xiêu trong đêm vắng tanh này… Ôi thì đi nào ngựa?! …Kéo một ga…nhả nhanh số …cũng về tới số 4 ….viên mãn theo cơn gió khi mà cơ thể nó dần bắt kịp với những trò bịp của bóng đêm…không sợ, không lạnh, không đau, không rát,…thì liệu bóng đêm có thể làm gì ta? Let’s Go…. Ta đi với bài ca trên môi…với hành trình mãi mãi đó… Vẫn cứ lướt qua từng cung đường khó và ta vô tình gặp những ngựa chiến khác… những chiếc oto khác… và có vẻ trong đêm…những sự chân chính…thường gần nhau đến mức lạ thường…đó là sự pha đèn…để báo hiệu cho nhau với những chướng ngại vật sắp tới của sự đối ngịch…cung đường…. Hay cho cái sự ấm áp trong đêm!..
Cũng thấy đau đau lưng rồi đấy….khi mà đồng hồ cũng điểm qua 1h sáng… khoảng thời gian từ 11h đêm đến 1h sáng…là khoảng thời gian…ta buồn ngủ nhất…và mất lý trí nhất… Cuối cùng ta cũng chiến thắng nó…nhưng phải nhờ đến sự trợ giúp của ớt và ít tiêu… Thành công của chặng đầu là chiến thắng được kẻ gây mê… Hãy tự trang bị  vũ khí, hành trang,…đầy đủ nhất trước khi bạn lên đường…nếu không bạn sẽ bị hạ Knock – Out khi mới chỉ xuất phát… chứ chưa nói đến  cả hành trình… Nếu không chuẩn bị kỹ…bạn đã  tự thua ngay trong suy nghĩ rồi…. Nên kinh nghiệm của người đi trước và kinh nghiệm sương máu… quả là không thừa…. Thôi thì không luyên thuyên nữa… tập trung để chinh phục chặng tiếp theo nào…
Tiếp theo, nó cùng với ngựa tiếp tục hành trình qua con đèo loằn ngoằn này… nó không thể hình dung được con đèo này vì chưa một lần qua…. Chỉ biết là sắp lên đèo… Như một thói quen… Nó dừng lại ở chân đèo… Không phải là để nghỉ chặng… mà đơn giản là nó muốn lấy 1 tinh thần thật tốt trước khi chinh phục đèo này… Đó là sự kiểm tra ngựa thật kỹ, là một ngụm cà phê đen được chuẩn bị sẵn…. và là một nén nhang tâm linh cho hành trình vượt ngũ môn… Điều mà mỗi dân phượt đều làm khi phượt đêm và sắp qua đèo…
Nổ máy và vít ga từ từ… ngựa sắt từ từ lướt lên …Qua được khúc cua thứ nhất với cái bẻ tay lái hơi chủ quan của nó… mém nữa là vào ổ voi khi cái bẫy được giăng ngay phía trước …nếu không may mắn đẩy nhanh tay về đèn chiếu gần thì nó đã bị sụp hố… Nhanh tay, nó đẩy lại đèn chiếu xa… để có tầm nhìn tốt nhất…rồi vội vàng đưa về lại chiếu gấn để định hướng và kịp né những ổ voi…đặc sản của đường Việt Nam… Cứ như thế..tay nó phát cứng khi mà có quá nhiều ổ voi..ổ gà… Bỗng sao,…trời lại giăng mưa nữa chứ… Khó chồng thêm khó… Nhưng càng làm tăng nên sự thích thú muốn vượt qua tất cả…của nó… Nước bắt đầu tràn vào tất cả những ổ voi..ổ gà…. Điều dân phượt …không thể xác định được là ổ nào là gà là voi đây… Lúc này, kinh ngiệm được đưa ra…. Ây da… Theo kinh nghiệm thì ổ voi hay gà…đều do xe lớn tạo ra nên nếu đi theo vết xe lớn thì chắc chắn sẽ đụng vào ổ voi… Nhưng nếu không đi theo xe lớn… thì sẽ gặp ổ voi nhiều hơn… vì chắc chắn các bác tài đã né ổ voi để đi rồi… Cung đường này quá xấu nên…việc lựa chọn ổ voi hay gà là nhiệm vụ bất khả thi… Nhưng với nó…sự tự tin và linh cảm luôn rất tốt… Nó đi men theo mép vũng nước thì chắc chắn sẽ không bị rơi vào ổ …nhưng phải chính xác tuyệt đối … Giống như ta đang đưa xe đi men theo sườn núi với một bên là vực và một bên là vách núi…. Ngựa được chuyển về số 2 – số bảo đảm có thể khống chế được mọi tình huống…. Trong lúc này đây, bài học về cuộc sống hằng ngày..lại được thể hiện và chính xác nhất ở đoạn đường ngắn này…. Nó là hữu hình… còn cuộc sống lại là vô hình… mình có thể làm được như vậy không?!... Nhạt quá… Phập…bụp…á ..á.. sự mất tập trung với dòng suy nghĩ vừa qua và một giọt nước mưa vô tình lao vào mắt nó… làm nó bị sụp hầm… may mắn nó không phải là cái hố quá lớn… Đó là sự kết hợp hoàn hảo của cái xui khi nước mưa bay vào mắt và cái chủ quan không nên có… tạo nên 1 khoảnh khắc có thể lụi tàn…với bất kì dân phượt nào… Thôi nhé, tập trung nào….Lên được đỉnh đèo…. Lúc này có lẽ cũng là gần 3h sáng rồi… Bắt đầu nhẹ nhe thả xe xuống dốc…lúc này là lúc nguy hiểm nhất dù rằng…ngựa không phải lên động cơ nhất… điều quan trọng nhất chính là kỹ năng rê thắng sau với một con số hợp lý và linh hoạt…  rất tập trung nếu không muốn bị  trợt bánh xe và té nhào…. Vô cùng nguy hiểm… người đau ê ấm khi mà lý trí không thể thắng được sức bền…có hạn của mỗi người… Thấm mưa,…thấm mệt…và thấm lạnh…  Nó nghĩ chắc cái mặt của nó giờ chắc tếu lắm… Lết xe nhẹ nhàng…đong đưa xuống được gần chân dốc…nó vui sướng ra mặt… Đúng là đứng trên sự thành công đã phải trả cái giá quá đắt… mà không có thành công nào là mãi mãi …việc thích nghi cho sự đi xuống …êm đềm, nhẹ nhàng,..và vẫn bảo đảm cho tinh thần vui nhất…đúng là điều nên học …  Chải dài theo con đường bằng phẳng với gió nhè nhẹ chào ánh từng giọt nắng e ấp ngày mới….làm nó khoái chí…Khi mà chân trời…của nó tìm được chính là con đường bằng phẳng với hai bên cây bạt ngàn xanh…cùng những đám sương mù xen lẫn những giọt nắng sớm mai…. Chân trời này thật đẹp!

Khoảnh khắc tìm ra chân trời…thật là sướng… Nó không muốn định sẵn cho mình một con đường nào…một chân trời nào… một  cuộc sống nào… Mà với nó… chân trời là mỗi sớm thức giấc mới ánh sáng dịu êm, tình thân thương của hàng vạn tán cây thông 2 bên đường chào đón với những cơn gió êm dịu…cùng những làn sương bay vô định…sau một chặng đường khó khăn phải vượt qua…sau những thử thách tạo nên cá tính con người…sau những cơn mưa làm tỉnh giấc mộng mị..về ảo tưởng thành công… Đó chính là CHÂN TRỜI…

1 nhận xét:

Nặc danh nói...

Góp nhặt từ cuộc sống.
Ươm mầm cho hành trình tìm đến yêu thương...hãy làm cho kho tàng chiến tích của mình ngày thêm "đầy"