Trang

ĐỪNG THÔI HY VỌNG…EM NHÉ!

Đầu tiên, khi những dòng viết này được đăng tải..có lẽ là lần duy nhất tôi viết cho em…và cũng là điều tôi muốn làm nhiều nhất cho những gì đang phải trải qua ở em… Không biết rằng, những tháng ngày ít ỏi còn lại…em hãy cứ mạnh mẽ và luôn để nụ cười trên môi, em nhé…

Tôi cũng mong rằng, mọi người …những người bạn của tôi…hãy dành 3 giây để nghĩ về một cô bé mang trong mình căn bệnh không thuốc chữa ở ngay cái tuổi 12 và sống tới giờ …đã đi làm..để rồi giờ chỉ còn một số ít ngày còn lại được chào bình minh với nắng sớm giòn tan ấy…

Ở em, anh học được nhiều điều lắm…đầu tiên là nghị lực sống, cách sống và…những gì em đạt được trong cuộc sống mà mỗi lần anh nói…em lại đều xua tay vì đó là những việc bình thường mà mọi người đều có thể làm được… Nhưng em biết không? Nghị lực của em ở trong căn bệnh ấy…có được mà không phải ai cũng có thể làm được… Giống như em đang làm công việc rất khó khăn bằng một cách vô cùng đơn giản đấy…

Nói về ngày quen em .. tình cờ đọc được comment của em ở một bài báo nói về U19 VN … anh thật bất ngờ và cũng không nghĩ em là người đang mang trong mình một căn bệnh như vậy… Với tình thần lạc quan và luôn hướng mình về phía trước …em làm anh thấy thật nhỏ bé… Rồi những lần em phải tự chạy xe máy từ Biên Hòa lên Chợ Rẫy từ tờ mờ sáng để bốc số… anh đã vô cùng lo lắng và vẫn dặn dò em biết rằng hãy tự giữ ấm và đi cẩn thận hoặc là…em hãy chợp mắt chút đi…Nhưng anh biết rằng, em hoàn toàn có thể tự lo cho chính em…cũng giống như những tháng ngày chưa biết anh… Đúng không em? …

Anh xin lỗi vì đã không thể hát mãi cho em nghe được mỗi đêm… Cũng chỉ vì công việc mà anh quên đi những gì đã hứa…đúng thật là…làm người quá khó… Anh vẫn nhớ rằng, em hay nói với anh rằng… em thích nghe anh hát…thích nghe anh nói chuyện và cười…

Cảm động lắm em…khi mỗi lần anh bệnh.. em lo lắng cho anh..dù rằng, bệnh của anh…chẳng bõ bèn gì so với những gì em đang gánh phải… và dù rằng, anh chỉ mong em hiểu …em mới là người cần được sự quan tâm… Và rồi, những lần em không thể nhớ đường đi từ bệnh viện về Biên Hòa…rồi cứ lòng vòng …mà chẳng hề cho anh biết… sau này em mới nói …và anh hiểu rằng, tác dụng của thuốc thật khủng khiếp…

Anh xin lỗi cả những lần anh la mắng em vì không chịu uống thuốc mà không hiểu rằng….em có uống thuốc thì khỏi cái này nhưng cái khác sẽ lại tới..và em đã quá mệt mỏi với tất cả các cách có thể chữa khỏi…Cơ thể và tinh thần em đã mệt lắm rồi..!
Lần gặp em duy nhất ở trước cổng bệnh viện và cùng ngồi cà phê…. Thực lòng, anh rất muốn “ôm” em vào lòng..vì một tình thương rất lớn anh dành cho em…. Vì những gì mà cuộc đời bất công bủa vây em…vì em còn quá nhỏ để chịu những nỗi đau ấy… Gương mặt ấy, ánh mắt ấy,…vẫn còn đó những hoài bão…những ước mơ của một tuổi trẻ tràn đầy nhiệt huyết…

Anh sẽ không bỏ rơi em đến những giây cuối cùng đâu?! Điều anh có thể hứa …và có thể dành cho em…chỉ cần em hãy cứ lạc quan và mỉm cười tới những giây cuối cùng em nhé… Nụ cười em đẹp lắm?!...

Nghe em nói.. Em sẽ được tới với anh ba nhanh hơn… anh chẳng biết nói gì…ngoài lặng thinh mình… Có thể, đó là ước mơ sau cùng của em..cho một kiếp sống đầy bi thương… Nhưng em lại nói rằng… Gia đình, má,… là những gì em lo lắng nhất…

Em mạnh mẽ lắm… mạnh mẽ ngay khi em đối diện với những lời nói từ bác sĩ rằng…em đừng buồn và thất vọng… tinh thần thép ở đón cái tin rằng…em chỉ còn mỉm cười với cuộc sống ở vài tháng nữa…. Em giấu tất cả trừ anh…người online vô hình này… Em hãy, để anh gánh vác còn lại cái tinh thần ấy…mà em đang cần một chỗ dựa cho những tháng ngày ít ỏi đó…

Điều anh khâm phục nhất ở em...em chẳng bao giờ oán than số phận và những gì em gánh phải... em xem nó thật nhẹ nhàng. thật như với những gì sẽ xảy ra...và chấp nhận mọi thứ đến với mình theo một cách chẳng giống ai...

Em cũng rất lì lợm nữa… hệt như những gì em muốn anh biết… Điều sau cùng anh mong ở em… Hãy cứ là em..của ngày hôm nay..lạc quan với tất cả em nhé….

Đừng thôi hi vọng, em nhé...! Em luôn là người hạnh phúc nhất...ngay ở trong lúc này...và mãi mãi về sau....

3 nhận xét:

Nặc danh nói...

móm ơi, cố lên nha em !

Nặc danh nói...

Cuộc đời bất công vây lấy em, thì tại sao em ấy lại là người hạnh phúc nhất ???. Khó hiểu quá tác giả

Nặc danh nói...

Có chắc là anh sẽ không bỏ rơi em đến những giây phút cuối cùng không?!?