Nếu ai tin rằng…
sức mạnh của điều gì làm mọi người tổn thương nhất… Đó không phải là tiền bạc,
cũng không hẳn là danh vọng…hay những đấng siêu nhiên khác… Mà theo nó, Im lặng
mới thực sự là sức mạnh đáng sợ nhất…
Im lặng mà
theo nó là lúc nó thể hiện bản chất cái tôi nhiều nhất nhưng ai hiểu được ngoài
chính người ấy… Nói cách này hay cách khác..điều không thể lường trước, không
hiểu và nhận thấy …luôn làm chúng ta lo lắng và chán ngắt cái cảm giác sợ sệt….
Và nó cũng đã như vậy?!
Trong tình
yêu đôi lứa, im lặng luôn tạo ra khoảng cách rất lớn mà mỗi người trong ấy…đều
cảm nhận được sự mênh mông đến vô tận ấy… mà một khi vẫn kéo dài tình trạng ấy…sẽ
chia ly mọi mối quan hệ…
Một phút im
lặng cũng có thể tạo ra vô số giá trị kèm theo trong đời sống mỗi người…. Nó có
thể trở nên vinh quang nhờ phút ngẫu hứng im lặng ấy mà nghĩ ra được điều kì diệu…
Hoặc nó sẽ nhấn chìm danh dự và mọi thứ tạo dựng được cũng vì phút im lặng ấy…
Điều công nhận
được của sự im lặng chính là nó luôn làm mọi thứ trở nên đóng băng….
Nhưng giờ, mọi
thứ trở nên đóng băng rồi… Khi em vẫn dành sự tôn trọng ấy cho anh bằng sự im lặng
ấy… Anh bắt đầu nhớ lắm giọng nói đanh thép mỗi lần anh bị đau da dày vì ,..vô
tình uống chất cồn hoặc ăn không đúng bữa,… anh cũng nhớ luôn cả những câu hát
mà em say sưa ngồi hát sau lưng anh… nhớ cả hơi ấm của đôi tay nhỏ bé ấy, mỗi lần
ôm anh từ sau…. Anh không muốn hay chính xác hơn là không để nó trở thành những
kỉ niệm được…
Em hãy chỉ
cho anh biết rằng… như thế nào để em có thể như xưa không? …Nếu nói là anh biết
anh đã sai thì anh thực sự không thể cảm nhận lỗi lầm để làm em bớt đau… Vì thế,
hãy cho anh biết…anh đã làm thiên thận rơi lệ từ khi nào? Hay chỉ là, bên cạnh
anh…sự an toàn và hạnh phúc đã không còn… hay, em đã thôi còn yêu anh…và chẳng
có lý do… hay anh chàng bảnh bao nào đó,…đã khiến em say nắng..
Em biết
không, từng hồi chuông điện thoại lao vun vút tới em…cũng là những cơn sóng cảm xúc anh muốn em hiểu đấy…
rằng giờ này em đang như thế nào.. và vẫn hạnh phúc chứ…
Đã qua những
ngày anh đợi chờ em bằng những kỉ niệm tình yêu làm vơi đi nỗi nhớ… và hiện tại,
anh đang bấn loạn theo cảm xúc và nhịp điệu của con tim này.. đang dần nghi ngờ
về tình yêu…. Và anh không muốn anh phải nghi ngờ, phải giả thiết,…. Em à, im lặng
đáng sợ lắm….
....Và em ơi,
anh chỉ cần giận em thêm 1s nữa thôi… để anh sẽ đóng cửa trái tim và im lặng cả
đời nhé…Cám ơn em, cho anh biết nghệ thuật của sự im lặng đầy mê hoặc ấy…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét