Trang

GÁNH NƯỚC MẮT QUA ĐÊM…

Hằng đêm, mẹ vẫn gồng gánh những đòn rau xanh mát lúc tờ mờ sáng ra phiên chợ đầu ngày… mong sao bán được hết những bó rau để đổi lại những cắc bạc lẻ nuôi tiếp ước mơ của những đứa con đang nằm ngái ngủ bên chiếc giường sập  sệ ấy…. Ước mơ về một ngày mai đàng hoàng hơn, rạng rỡ hơn,… Mẹ đã vẽ ước mơ cho những đứa con như thế…. Cuộc sống mưa sinh vất vả vô tình bủa vây vào thân phận bé nhỏ…đôi mắt hoen sâu vì những lần trắng đêm tìm hơi ấm, tìm kế mưu sinh cho những ngày kế tiếp… người mẹ ấy thật vĩ đại, vĩ đại lắm so với chiếc bóng siêu vẹo gồng gánh trên đường đời…nhỏ nhắn, chuệch choạc từng bước chậm chạp ..như muốn đổ gục xuống bất cứ lúc nào..


Tuổi thơ đi qua với những chợ phiên đầu sáng, với những bữa cơm trắng muối vừng, với những lần ôm nhau tránh cái rét mùa đông băng giá ấy… cả những lần nhường mền chia áo của mẹ già, Và những đứa con ấy giờ đã trưởng thành hơn so với cái tuổi đôi mươi ấy… Những đứa con ấy đã làm cho người mẹ yên lòng…so với những bệnh tật mẹ đang gánh phải …bởi cái quá khổ của ngày xuân…mẹ đã đổi lấy tương lai rạng ngời cho những đứa con bất hạnh bỗng không được có sự tình thương của người cha… Cái định mệnh đã đẩy mẹ vào đường cùng của những góc cạnh trong  cuộc sống thường nhật khi ngày đen tối cướp mất chỗ dựa ấy… Đó lại là sự mất mát to lớn, một cây cổ thụ quá đỗi….

Nụ cười của những đứa con, thành tích của một chặng đường dài…đổi lại những giọt nước mắt của mẹ già… với những nếp nhăn, những vết rám nắng đen xạm trên gò má …và ngay cả đôi bàn tay đã quá già nua kia so với cái tuổi của mẹ… Những đứa con ấy, đã tự hào lắm…đã ngẩng cao đầu trên tất cả mọi người ..và lặng lẽ cúi đầu thầm cám ơn có người mẹ ấy… 

Những câu chuyện về người Mẹ …đã luôn làm tôi khóc  - khóc bởi chính sự phi thường vượt quá sức tưởng tượng… mà có cố lắm, tôi vẫn không tài nào … khắc họa hết những chi tiết ấy… Phần nào những đoạn văn không hồi kết này….tôi muốn dành cho những đứa con …có hoàn cảnh tương tự ấy… một lời chúc thật an lành cho mái ấm hạnh phúc viên mãn ấy.. .Và cũng lời cảnh tỉnh những người như tôi, bạn, hay …ai đó…vô tình đọc … hãy trân trọng những người xung quanh mình hơn…để phần lớn thời gian vô ích mà vô tình được tạo ra…dành một phút cho đấng sinh thành và những người thân….

Sở dĩ, tôi viết nên…bởi lẽ… khi đi qua nhiều nơi..gặp gỡ nhiều người với những hoàn cảnh khác nhau…nhưng đều chỉ là tôn vinh nên cái vĩ đại lớn lao đến bất tận ấy… mà giờ, tôi vô cùng hạnh phúc dù rằng vẫn bị sứt mẻ đâu đó nỗi đau …. Rằng hiện tại, tôi vẫn có đủ cha, đủ mẹ..đủ hơi ấm của một gia đình hạnh phúc ấy…

Xa tết…. nghĩa là xa tình thương gia đình…nghĩa là xa chiếc nôi năm nào…để lao vào ngày tháng của sự vật lộn đến trầy trụa người…mong đổi cuôc sống cho bản thân hạnh phúc …đó cũng là cách để cha mẹ có thể an tâm cho mầm sống ngày nào …đã trưởng thành và mạnh mẽ dù phong ba…. 

Tôi vẫn còn nhớ câu nói ấy: “ Con hãy đi và làm những gì con thích…. Khi không được, hãy quay về… Bố với con sẽ tìm cách mưu sinh tiếp..” Sự phi thường ấy… tôi sẽ chẳng thể nào quên…và cái bóng to lớn của người Mẹ với…. “ Tất cả đều dành cho Con” 
… Và tôi đã định nghĩ được thế nào là NGƯỜI CON….




Không có nhận xét nào: