Gặp lại em…Với
những cảm xúc đã chuẩn bị từ trước nhưng thực sự…thấy em với đôi mắt đang ngắm
nghía mà không phải tưởng tượng như mọi khi… Cũng quá lâu rồi với những xúc cảm
luôn nằm ở túi áo trong tim của sự kìm nén đến phát hét lớn… Nó muốn bẽn lẽn bước
thật chậm để cảm nhận được giây phút thiêng liêng ấy mà theo nó …sẽ rất lâu mới
có thể gặp lại được… Nó vô tình yêu cơn gió hôm ấy… mà phải chăng, giọt nước mắt
của những cơn gió lạ kia vẫn đang ôm nhẹ nhàng vuốt ve những nỗi đau ấy và thủ
thỉ cùng với nhân vật rằng: “ Sẽ ổn thôi! Anh đã về..”
Giây phút ấy
trôi thật nhanh và nó cũng cảm nhận được tình cảm của nửa còn lại trong hiện tại
ấy…. Một thứ tình cảm có thể đốt cháy và làm tan chảy mọi tảng băng … đó là những
tảng băng được kìm nén lại thành một thành phố băng thật lớn và giờ…nó đang hòa
mình vào những cảm xúc để lại sau ấy ..là những tia nắng nhạt nhòa…yếu ớt… mà mỗi
lần ngẫm lại…nó khẽ cười khểnh vì dù rằng… sự ganh tị đến từ thiên nhiên cũng là
quá đỗi rồi….
Sự thật nó
luôn che dấu cảm xúc ấy – để lại sự vô tâm đến lạnh lùng mà người nó thương
luôn ban tặng… với những cử chỉ đáng yêu của sự trách móc, của sự ghen tuông
nhưng nó thích… Cảm thương với dòng ký ức
bồi hồi của những lần đứng ven sườn núi rồi hét thật lớn…” Và tôi muốn hét lên,
cho thỏa nỗi nhớ ….” Ấy vậy mà lại thấy hay hay khi thời điểm ấy lại lùi lại
sau cánh gà để giờ là lúc hưởng trọn biển hạnh phúc với những lần sóng vồ vập đến
phát cuồng chỉ dành tặng riêng người ấy…
Buổi sáng của
lần chạm nhẹ vào nhau… Nó và ấy thật sự đã tìm được sự giao thoa của hạnh phúc
bằng giác quan của kẻ yêu xa …của những lần phone nhau sau những phút giây bận
rộn ấy… Và trong cả những lần ngừng nhịp của hai trái tim ấy… ta đã tìm được và
cũng đã loạn nhịp…
Cô bé ơi – Valentine
thật sự nhé…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét