Trang

XÁO TRỘN CHO MỘT CÔNG THỨC SỐNG...

 Lần đầu tiên, tôi thấy cô ấy bước nhẹ nhàng trên biển đêm ấy… Qua vài câu chào hỏi của 2 kẻ lang thang đang ngoại tình với bóng đêm của biển ấy… tôi biết cô ấy… Nói là cô ấy chứ tuổi của tôi …chỉ xứng đáng xếp là đứa em út thôi…Có vẻ, sự biểu cảm và cách nói chuyện nghiêng về cuộc sống nội tâm với sự sâu sắc nhất định ấy…mà tôi và cô ấy có thể bắt sóng …nói chuyện thoải mái đến như vậy…?! Nào là cuộc sống, quan điểm, cách nhìn,….mọi thứ đều được kể với giọng cười sảng khoái…như muốn xé toang màn đêm u tối trước đó….

…Và điều rôm rả ấy có lẽ được lùi lại sau chất giọng bỗng trầm lại ..khi tôi hỏi về cuộc sống của cô ấy đang như thế nào ..sao lại lựa chọn đi du lịch alone…

Sau lần nói chuyện ấy..duy nhất chỉ một đêm với bãi cát trắng và biển… Tôi và Cô ấy đã hứa…không liên lạc với nhau nữa, không trao nhau số phone, điều đặc biệt…đó là không cần biết quá nhiều về lí lịch trích ngang của bản thân…mà mọi thứ được diễn ra tự nhiên đến mức tôi cứ ngỡ rằng, tôi và cô ấy…đã quen nhau từ rất lâu rồi… Điều sau cùng là nếu có duyên…chị em mình sẽ gặp lại nhau ở đâu đó của vũ trụ bao la này… Lúc ấy, mình sẽ trao nhau ….li lịch trích ngang….

Khoảng độ vài năm trở lại đây, cô ấy bỗng bỏ mọi thứ đang có trong tay của một trong những người có ảnh hướng lớn nhất công ty, cùng với những vị trí nhất định của xã hội…chỉ để tìm lại quá khứ với những người bạn thuở thiếu thời của ngôi trường xưa, với những điểm ghi dấu thời gian của năm xưa của chúng bạn thân ngày nào, rồi cả những lần khám phá những vùng miền mới …. Và mọi người nghĩ, có lẽ sau những thành công nhất định của một quãng thời gian bươn trải đủ lâu ấy… Cô ấy, muốn dừng lại và hưởng thụ thành quả ấy…hưởng thụ trái thơm với những chuyến du lịch không bờ bến…

Sự thực đằng sau những ánh hào quang đó lại là những lần khóc âm thầm trong nỗi đau của sự thành công…bởi chẳng có thành công nào …mà không vẩn đục, chẳng có nụ cười nào…mà không ra nước mắt… Quả thực, cô ấy …đã bất chấp mọi thứ ..để được thành công? Bởi điều gì… Chỉ là cô ấy muốn mọi người gọi cô ấy bằng cái tên thật chứ không phải là con bé nhặt rác kia… Phải chăng đó lại là động lực đến cháy bỏng của một cô gái vốn dĩ yếu mềm với thành tích học ở loại khá… Nói đến đây, hai hàng mi với những giọt nước mắt lăn đều như chính lời hối lỗi vì quãng thời gian ấy… Cô ấy đã tạm lãng quên đi những người bạn thân để chăm chỉ tìm đến sự thành công… chính điều này, vô tình đã đẩy mọi thứ đi quá xa… mà đến lúc này, khi quay lại…cô ấy chẳng thấy ai còn bên mình… vì thành công, cô ấy cũng đã không lập gia đình… chỉ vì không có thời gian cho một buổi hẹn caphe mà thay vào đó là những lần gặp đối tác, gặp những cơ hội kinh doanh..mà tới lúc này, cô ấy nói rằng…nghĩ lại thấy mình chán thật… Bởi lúc này, sự khao khát có một gia đình….đã trở nên quá đỗi xa vời ..và khó khăn cho một tình yêu trong sáng nhất ấy rồi…

Là phụ nữ…. cô ấy có quyền đòi hỏi một mái ấm gia đình hạnh phúc… Cũng là cái cách mà cô ấy bắt đầu kể về mối tình không dám nói với một chàng trai học chung lớp đại học cũng chính vì biết mình là ai và vì quá nghèo để thổ lộ thứ tình cảm mà có thể nhận lại sự ghẻ lạnh của người đời…Sau này, cô ấy nhận ra rằng đó là sai lầm lớn nhất của mình..bởi người đó thực sự cũng đã có tình cảm và cũng không thể nói vì chính cái tính không tin vào bất cứ ai của cô ấy…

Bản năng sinh tồn của một cô gái mà theo tôi suy luận có lẽ là không có gia đình…có thể, cô ấy sống cùng người bà ngoại..vì rằng, cô ấy luôn nói..bị ảnh hưởng rất lớn của ngoại…và ngoại đã dạy cho cô ấy bước đầu tiên của sự nghiệp sau này…chính là điều đầu tiên, không được tin bất cứ ai ngoài mình…

Đó cũng là lí do …cô ấy mất dần bạn thân vì sự bảo toàn năng lượng sống cô đơn một mình… Có thể, mọi người cho rằng đó là sự tất nhiên của quy luật thành công mà thôi..Nhưng riêng với cô ấy, giờ đây là hàng ngàn mâu thuẫn để có cuộc sống yên ổn… Ồn ào quá nhiều rồi… và giờ là lúc cô ấy muốn tìm đến sự an bình… là lúc cô ấy ước mình sẽ trở về được ngày xưa để sống bình thường và có được bạn bè xung quanh  ấy. Cũng không thể mua được vé trở về tuổi thơ…nên cô ấy bắt đầu mua những chuyến du lịch về những điểm mà ngày xưa của sự nhút nhát ấy..để tìm lại cảm xúc của ngày ấy…được sống với sự lâng lâng giữa cuộc sống đầy đủ và tam trạng của ngày ấy… Nói đúng hơn thì ….lấy tiền của hôm nay để tiêu vặt cho quá khứ…

Trò chuyện với cô ấy, tôi mới thực sự vỡ òa ra rất nhiều thứ..trong đó có sự xáo trộn về điều gì có thể khiến mình thoải mái nhất trong tâm hồn và cuộc sống thường nhật…..Hay cứ như cô ấy …như cái kết câu chuyện của mình với nụ cười của bây giờ để nói về quá khứ….

LẤY TIỀN CỦA HÔM NAY…ĐỂ MUA CẢM XÚC CỦA QUÁ KHỨ…VÀ HÀO PHÓNG VỚI TƯƠNG LAI ĐI EM…

Nhưg quả thực làm được điều ấy..quả không thật đơn giản...và nếu thất bại thì điều gì sẽ đến, điều gì làm nên một cô ấy với tính cách khá ngông cuồng này... 
Tất cả được lùi sau lại trong đêm của  những điều bí mật...
Tôi và cô ấy chia tay khi trời đã ngả màu sáng.... Chia tay của người quá khứ...và lớp người của sự xáo trộn tìm công thức đúng sai...

Hẹn lại ở đâu đó của vũ trụ...!


Không có nhận xét nào: