Anh không sợ những nối đau sẽ giầy vò… càng không sợ sự
đơn côi mỗi đem vì anh biết em luôn ở bên. Nối đau, cô đơn..vết thương đang rỉ
máu từ trái tim …anh luôn có thể chấp nhận được như một sự thật của định mệnh…
Nhưng nếu một lần phải chia xa em … giữa một bên là thực tại, bên còn lại là
bóng đêm của thế giới khác… có lẽ và chắc chắn đó là điều làm anh đau nhất…chính
là khoảng cách giữa hai thế giới ấy…
Trong anh giờ là những suy nghĩ vô cùng mâu thuẫn nhau…
Có thể anh ở nơi xa là một sự trốn chạy giữa tình thương và sự vô tâm của chính
mình. Cứ nghĩ rằng, giấu tất cả ..và chịu nối đau hay làm việc một mình là sở
trường của anh… Nhưng có vẻ, giờ là lúc …anh sợ khoảng cách ấy sẽ xa mãi mãi
khi mà những gì anh cảm nhận trong người đang trở thành sự thật…
Nói gì bây giờ? Làm gì lúc này?..thời gian thì cứ đếm
ngược và làm cho trái tim anh không hiểu nổi những cảm xúc đan xen xé và có thể
xé toang cái định mệnh ấy hay không? Nhưng anh biết ..lúc này, im lặng và hãy
trọn vai đến cùng …là điều có thể giúp mọi người an tâm về chính anh…
Gặp em…sẽ là lần sau cuối…hãy để anh ôm em và giọt nước
mắt rơi xuống đôi vai nhỏ như lời thì thầm anh nói “ sẽ ổn thôi?!”… Đi xa…không
có nghĩa là quên em… không liên lạc với nhau..cũng không có nghĩa là anh hết
yêu em… mà chỉ là…những lúc ấy… anh không thể nói chuyện..vì những nỗi đau…vô
tình xâm chiếm trong anh.

Khép đôi mi… ở một thời điểm nào đây…
P/S: Đó là quãng thời gian của một nhân vật tôi đã quen…
hãy ra đi và thanh thản nhé…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét