Sáng nay, mọi
thứ như im lìm…và đứng im nhường chỗ cho những dòng suy nghĩ hư hư ảo ảo… về Kiếp
trọ trần gian này.
Đó là tại
sao những gì thuộc về chúng ta… nói là thuộc nhưng liệu có tồn tại thực sự như
chính cái từ ngữ sáng tạo của con người đặt ra không?
Đó là những
mối quan hệ trong cùng một khoảng hay đoạn thời gian sống chung cùng nhau và sẽ
cùng ra đi dù trước hay sau, sớm hay muộn… điều gì sẽ đọng lại cho thế hệ tiếp
nối?!
Đó là những
chuyến đi bất tận, những thành công rực rỡ của một nhân vật lịch sử nào đó? Rồi
cũng sẽ bị chôn vùi trong đống rác thời gian của thế hệ mai sau…
Đó cũng có
thể là những nốt nhạc trong một bài hát bất tận và không có hồi kết…
Ta nợ trần
gian hay trần gian nợ ta… ta đang trả từ từ cho trần gian hay ngược lại…
Suy nghĩ bay theo từng làn thuốc trắng toát
cùng những giọt cà phê đặc quánh…Lại đủ để tự đặt và đang tìm kiếm câu trả lời
phù hợp nhất…
Có phải ai
ai cũng bị xua đi, tiến lên hoặc lùi xuống nhưng mấy ai có thể nhận ra được khi
mà cuộc sống cứ mãi như vòng quay bất tận… quay mãi quay mãi dù có xảy ra biến
cố lớn đến thế nào…
Suy cho cùng
thì con người ta cũng chỉ là một hạt bụi…vô cùng nhỏ nhoi trong vũ trụ bao la
này…nhưng mỗi người lại phải gánh trách nhiệm trả lời cho 1 câu hỏi vô cùng lớn,
hóc búa và mệt mỏi này..
Phải chăng
ta đã tự đặt câu hỏi ra từ lâu ..từ kiếp trước chăng?! Cũng đúng, khi mà ta mới
sinh ra đã vẫy lời chào ánh nắng bằng tiếng khóc… tiếng khóc của số phận với những
câu trả lời chẳng có hồi kết…tiếng khóc của sự ai oán từ kiếp trước, của những
lỗi lầm, những giận hờn, sân si,… hay đơn giản đó chỉ là tiếng khóc của một cột
mốc đánh dấu cho hành trình hồi sinh tiếp nối cho một cuộc sống mãi mãi… mà với
cột mốc này…ta sẽ chẳng bao giờ nhớ được ta đã làm gì ở kiếp trước theo kiểu
như ta đã được F5 khi chào đời… mà chỉ biết rằng …ta sẽ hạnh phúc hoặc khổ đau
theo cảm xúc nghĩ của cuộc sống mỗi người…
Khi mà có
quá nhiều câu chuyện có thể xảy ra trong xã hội nhỏ bé này… Những câu chuyện
nghe có vẻ không bao giờ xảy ra thì lại xuất hiện… và càng lúc nhiều hơn.. Nó
có thể là những câu chuyện vô cùng bi đát cho một số phận với căn bệnh nặng
mang trong mình từ lúc 12 tuổi…xem bệnh viện như nhà và vẫn phải tiếp tục sống
cho đến tận hôm nay… như đã và đang trả cho trần gian một cái giá quá đắt… với tuổi thanh xuân, suy nghĩ về một
tương lai sáng với kiếp sống an lành nhất…. Bi kịch cho sự trả nợ…. Hay đó là
câu chuyện của một sự vươn lên mãnh liệt với những may mắn và thành công liên
tiếp với một ai đó để trở thành người có quyền lực nhất, giàu có và tham vọng…
Nó lại là cái giá mà trần gian đang trả cho họ… một cuộc sống viên mãn nhất…
Nghe thì có vẻ như kiểu mỗi con người đang giống như những quân cờ trên bàn cờ
đã được định sẵn… họ có thể là quân tốt, có thể là quân xe, hoàng hậu hay vua…
Nhưng mãi mãi và không thể thoát ra khỏi bàn cờ…lúc này đây, bàn cờ chính là cuộc
sống của mỗi người… dù bạn là ai, bạn đang ở phần nào của cuộc đời, là quân nào
trên bàn cờ….thì mãi mãi bạn thuộc về bàn cờ của cuộc sống… Vì thế bạn hãy tin
một lúc nào đó trong nghiệp sống này… bạn sẽ có thể là hoàng hậu hay vua…cho một
kiếp sống…có thể bạn đã chải qua khi mà trần gian trả nợ cho bạn..hoặc có thể bạn
đang trả trần gian với cái giá quá đắt để kiếp sau…bàn cờ… bạn sẽ là vua…
Điều mỗi người
có thể làm lúc này, chỉ có thể hoàn thành tốt sứ mệnh của mình…nỗ lực để bàn cờ
lần sau sẽ là VUA… hoặc khi bạn đang là VUA hãy cũng nỗ lực để ngự trị trên
ngai vàng cho những lần chơi tiếp theo…
Không phải bạn
là Vua ở thời điểm hiện tại thì bạn sẽ là Tốt ở bàn cờ tiếp theo… Nếu bạn là 1
ông vua tốt, 1 hoàng hậu thông minh,… với sự bác ái nhất… thì những bàn cờ tiếp
theo..tôi tin ..nhân – quả sẽ vẫn chọn bạn là ông vua, hoàng hậu.
TẠM KẾT SỰ
VAY – TRẢ CỦA TRẦN GIAN…
2 nhận xét:
Vay vay tra tra...
Đến cuối cuộc đời cũng trả không xong Nợ Đời...Nợ ân tình càng không
Hay cho câu " Nợ ân tình càng không "
Nợ ân tình rất nguy hiểm đối với ngừoi sống có tình
Ngừoi vô tình thì thay kệ bọn mi
Vay trần gian trả nợ trần gian ..đúng ngừoi đúng ta ,vay 1 người..có khi lại trả ở ngừoi khác
Phải chăng? Chết là hết ?
Like luật Nhân-quả trong bài viết của bạn
Đăng nhận xét