Trang

NGHĨA CHA – TÌNH MẸ…

Tới tận bây giờ… tôi mới có thể viết gọn gẽ và ngon lành cụm từ này… Nhiều người sẽ té ngửa vì câu nói này.. Nhưng thực sự tôi thấy hổ thẹn trước cụm từ này… Nghĩa cha – tình mẹ là những gì thiêng liêng nhất của một mối quan hệ tình cảm mà ít người có thể hình dung tới tận cùng của cung bậc cảm xúc…vì nó là vô tận...
Đã quá nhiều lần tôi đá thốt lên 2 từ… Bố ơi hay Mẹ ơi nhưng không tài nào có thể nói …thêm là … Con cám ơn bố mẹ đã sinh con ra đời.. mà chỉ qua những hành động hay những món quà nhỏ nhân ngày sinh nhật hay một vài ngày lễ của năm dành cho cha mẹ.

Đêm qua, tôi nằm..vắt tay lên trán…rồi suy nghĩ…
Cuốn băng ký ức từ từ được chiếu quanh căn phòng nhỏ …với đủ gam màu đủ làm tôi thấy đau nhói trong tim. Hôm nay, khi đã thực sự …yêu thương dành trọn cho nghĩa cha tình mẹ…

Gói ước mơ ném theo gió…
Gói chút tình gởi theo mây…
Thong thả câu giọt tình của ngày xưa..
Đêm lạnh giá cha ngồi trông con thơ..
Mẹ ân cần..từng mũi kim đường chỉ..

Câu thơ này, tôi đã làm từ rất lâu… nhưng những câu nối tiếp ấy lại không thể hoàn thành… bài thơ vẫn còn dang dở…và tôi biết nó sẽ không bao giờ..kết thúc….
Nó có thể là một quy luật…khi mà sự báo đáp công ơn, sự báo hiếu…sẽ là mãi mãi… vô tận mà tôi dành cho gia đình nhỏ… nơi có cha và mẹ… cùng anh trai….

Vẫn ước ngày nào…cha mẹ là mãi mãi..
Để con này nũng nụi đòi bồng bế..
Dù có lớn con vẫn muốn lặn trong..
Bể tình thương vô đáy, cha mẹ ơi!

Tôi ước như vậy đấy… Những lúc khó khăn..vấp ngã hay mệt nhoài về sự bon chen..tôi lại tìm về ký ức ấy… Gọi điện cho cha mẹ…tôi cảm được…và tôi sẽ vượt qua… Nhưng bài thơ dành cho cha mẹ..thường rất khó viết và khó diễn tả…đơn giản ..tôi chưa đủ hiểu hết được nghĩa tình, cho nên nó chỉ toàn là những đoạn thơ….ngây ngô dành cho đấng sinh thành..

Nửa đêm thức giấc trống năm canh…
Đôi mắt u sầu mẹ canh giấc…
Bàn tay thời gian cướp tuổi xuân..
Bơ vơ nhìn mẹ, tim đau nhói…

Đó là những lần tôi bị đau…và mẹ..vẫn mẹ và cha là người thay nhau chăm sóc. Sự ngương ngạnh của tuổi nhỏ và cái tôi bồng bột…đã làm tôi đau hoài… Tôi giận cái tôi ích kỉ ấy..đã làm mẹ đau thêm đau..

Tuổi thơ con nào biết, tình cha là thế nào?
Tuổi thơ con nào hay, tình mẹ sẽ ra sao?
Bỗng một mai sải bước..
Trên đường đời thênh thang..
Thấm thía lời cha dạy..
Âu yếm ánh mắt mẹ…
Tôi nhận ra là ai?
Giữa đất trời thân thương..

Quả là như vậy, khi đi xa…tôi đã hiểu và biết rất nhiều….những gì cha mẹ đã dạy tôi.. Nhưng quá muộn để thực hiện hành động ấy …thời ấy… thời gian lại vô tình cướp đi rồi…




Kết luận từ đây con giã từ..
Phiền não, u sầu con gạt bỏ…
Hạnh phúc nhẹ nhàng bên gia đình..
Ve vãn kí ức tình thương..
Con nguyện yêu mãi… Cha mẹ ơi!


2 nhận xét:

Nặc danh nói...

Bạn là người rất giàu có... bấy nhiêu đó tình yêu thương của gđ bạn giàu hơn rất nhiều người rồi.
Chúc bạn luôn vui

SongHuong nói...

Định nghĩa lớn nghĩa cha-tình mẹ sẽ luôn là bài thơ muôn thuở không đoạn kết