Trang

GỞI EM…

 Đêm của gió, 27.03.2014
Saigon nhỏ thân yêu,

Trong lúc mọi người đang say ngủ….để chuẩn bị năng lượng cho một ngày mới với công việc tất bật. Anh ngồi đây… mở laptop để viết những cảm xúc đa được suy nghĩ rất lâu rồi…anh muốn gởi đến em.

Anh và em quen nhau cũng được lâu rồi em nhỉ… cũng rất nhiều kỉ niệm có vui, có buồn… Nhưng trên hết đó là chúng ta đã yêu nhau…bằng sự chân thành với con tim thổn thức nhất. Định mệnh của riêng anh…buộc anh rời xa em để đến với vùng đất hoàn toàn mới và bắt đầu lại tất cả… Anh có tiếc nuối không?... Có, nhưng sau đó là cái mỉm cười của sự chấp nhận…

XÁO TRỘN CHO MỘT CÔNG THỨC SỐNG...

 Lần đầu tiên, tôi thấy cô ấy bước nhẹ nhàng trên biển đêm ấy… Qua vài câu chào hỏi của 2 kẻ lang thang đang ngoại tình với bóng đêm của biển ấy… tôi biết cô ấy… Nói là cô ấy chứ tuổi của tôi …chỉ xứng đáng xếp là đứa em út thôi…Có vẻ, sự biểu cảm và cách nói chuyện nghiêng về cuộc sống nội tâm với sự sâu sắc nhất định ấy…mà tôi và cô ấy có thể bắt sóng …nói chuyện thoải mái đến như vậy…?! Nào là cuộc sống, quan điểm, cách nhìn,….mọi thứ đều được kể với giọng cười sảng khoái…như muốn xé toang màn đêm u tối trước đó….

ĐIỀU GÌ LÀ MÃI MÃI..?!

Sống bên nhau giữa muôn trùng sóng vỗ…
Để ngày mai, lạc mất nhau giữa đời…
Đê bơ vơ, nhìn về nơi xa ấy…
Nơi lời hứa - vẫn nguyên vẹn  lời thề
Nơi hình bóng - vẫn thuở nào yêu dấu
Nơi con tim - cho đi là còn mãi…
Để nhạt nhòa, kí ức thôi ghi dấu…
Để tình nồng, phai theo nhịp thời gian..
Để không còn, hương nắng của một thời…
Để tự hỏi: “ Điều gì là mãi mãi..? ”

KHỞI HÀNH MỘT KỲ PHƯỢT…VỚI HAI!

Khoảng thời gian tiếp theo…Có lẽ là lúc dành cho cuộc sống của phượt… Trong đầu tôi đang suy nghĩ về hành trình với những cung đường như thế nào và dự kiến thời gian cho kỳ phượt này…

Có lẽ, tôi sẽ trải nghiệm lại con đường phượt tới Bình Định theo QL1A… Nơi mà những cảm xúc vẫn còn giữ nguyên vẹn cho từng đoạn đường ấy…. với khí trời và cảm giác lướt theo gió biển mỗi khi chạm nhẹ vào nó … Cũng làm cho gương mặt, ánh mắt tôi…rạng rỡ một cảm xúc bay…

HẠT GIỐNG BỤI TRẦN…

Cứ nghĩ tới ngày mọi thứ tắt lịm và chìm vào một thế giới khác ở thời điểm nào đó trong hành trình tồn tại với cuộc sống tạm bợ này … Nó lại thấy yêu cái hiện thực này hơn, yêu những gì chưa tốt đẹp và cả những gì không thể chấp nhận được của xã hội này…bằng tất cả lòng bao dung, niềm tin giữa người và người, sự đố kỵ và thế thời…đều được bỏ sang một bên…

Ngày ấy có lẽ sẽ còn xa mà lại rất gần với những người luôn trân trọng cuộc sống và thường dành nhiều thời gian cho những gì xung quanh. Chẳng thế sao, Nó ơi?! Khi tận cùng của những nỗi đau đang dần trỗi dậy mạnh mẽ thì đâu đó là cánh tay yêu thương của người thân luôn mở rộng vòng tay đón chào với ánh mắt ngập tràn tình yêu thương ấy… Bởi vậy, nó luôn dành nhiều thời gian cho những gì bên cạnh nó …những gì là mãi mãi và trường tồn theo năm tháng vì một niềm tin sắt đá thay vì những gì mạo hiểm ở trò đời bên ngoài xã hội để rồi hụt hẫng, thất vọng…và sẽ về với bộ dạng nhếch nhác của người thất bại…Nó không là như vậy, dù có thể nó thất bại..nhưng với gia đình nó luôn là sự thành công rực rỡ bởi tấm lòng và lối suy nghĩ thiên về gia đình nhất…

NGÀY BUỒN NHẤT…

Suy nghĩ của anh về một điều gì đó tốt đẹp hơn ở hiện tại, dường như đã trở thành thói quen mỗi ngày…để có chút gì đó gọi là niềm tin đó em à… Cứ nghĩ về một ngày giữa đại ngàn hoa tươi rực rỡ, bên cạnh là dòng suối mát và trong lanh… ngôi nhà gỗ nhỏ với hơi ấm của anh và em..đủ làm ấm một góc rừng lạnh giá…

Đêm xuống sẽ là những bản nhạc du dương cho một tình yêu đẹp…Hai bàn tay đan vào nhau dưới ánh trăng bên ánh bếp hồng của một ngày vô định ấy.. đủ làm cho mọi buồn phiền nơi anh bỗng tan theo những hơi thở gấp gáp bởi mệt nhọc, bởi lọc lừa, bởi những tính toán của người đời và cả chính anh cũng bị kéo theo như một qui luật tồn tại…

BÌNH THƯỜNG…

Hẳn là em còn nhớ chứ… và đó cũng là những gì anh hay nói dù có bất cứ chuyện gì xảy ra… bình thường… là từ mà anh có thể giúp em cảm nhận được sự đơn giản nhất mà hiện tại đối với anh…nó như từ để cứu cánh và shock tinh thần dù có khó khăn như thế nào nữa…

Bình thường…ừ…thì bình thường lắm… Cứ như vậy, trong anh cảm giác em thật bé nhỏ và anh cần phải bảo vệ em  nhiều nhiều hơn nữa…để rồi, bình thường ở trên môi em..với những trò đời xung quanh sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn…sâu lắng và hiều về cuộc sống này hơn…

CHỈ LÀ MẤT CẢM XÚC THÔI, EM ÀH..!

Vài lần trong đời, nó luôn để cảm xúc bị mất dần bởi những chuyện không đâu mà cuộc sống mang lại… Rồi nó biết rằng, ở một ai đó ….nó đang rất có lỗi … Đọc những dòng tin nhắn người đó mang lại cho nó, cũng như những gì mong đợi từ chính những phút bình yên mang lại thì có lẽ…. phải chăng, nó sẽ làm tình yêu ấy rất buồn và căm ghét nó nhiều lắm…

Mất cảm xúc là lúc nó lo lắng nhiều nhất… mất đi những điều đơn giản và những câu yêu thương trao nhau mỗi sáng…những nụ cười đơn giản tặng nhau thay lời chúc ngọt ngào cho một ngày đầy nắng…

ĐƠN GIẢN CHỈ LÀ VẬY…

Khát khao cho một cuộc sống đơn giản cũng chỉ là thực hiện những điều điên rồ trong những tháng ngày bon chen nơi những ước mơ cạnh tranh nhau…

Xuất phát điểm bởi những tiếng khóc chào đời một mầm sống với bao hi vọng và tự hào của những người xung quanh...Môi trường buộc mỗi người phải lớn lên với những giá trị được nhen nhóm trở thành một phần không thể thiếu trong tính cách mỗi người… Có thể nó sẽ đi ngược lại với sự kì vọng và vô tình tạo nên một con người xấu xí hoặc có thể tạo nên một vĩ nhân được tung hô trong cuộc sống… tất cả đều phụ thuộc vào một sự sắp đặt của số phận mà những yếu tố kì vọng tạo nên áp lực và sự bứt phá lớn hơn cho mỗi người…

ĐAM MÊ ...ĐỂ SỐNG THẬT..!

Có thể bạn và tôi đều có những đam mê khác nhau… rất khác trong quá trình thực hiện điều mong ước của mỗi người… Điều tôi cùng chia sẻ với các bạn…chính là Đam mê đến từ đâu? Sự thực đã có quá nhiều bạn và trong đó có cả tôi…đã từng rất thích điều gì đó…và cũng đã có lần..từ bỏ nó đi một cách không thương tiếc, mà ngụy biện cho nó chính là những lí do vô cùng hợp lý rằng thế này, thế kia. Nhưng suy cho cùng thì. Đơn giản là chúng ta chưa thực sự hiểu.  Đam mê có được bởi điều gì?

ĐỪNG THÔI HY VỌNG…EM NHÉ!

Đầu tiên, khi những dòng viết này được đăng tải..có lẽ là lần duy nhất tôi viết cho em…và cũng là điều tôi muốn làm nhiều nhất cho những gì đang phải trải qua ở em… Không biết rằng, những tháng ngày ít ỏi còn lại…em hãy cứ mạnh mẽ và luôn để nụ cười trên môi, em nhé…

Tôi cũng mong rằng, mọi người …những người bạn của tôi…hãy dành 3 giây để nghĩ về một cô bé mang trong mình căn bệnh không thuốc chữa ở ngay cái tuổi 12 và sống tới giờ …đã đi làm..để rồi giờ chỉ còn một số ít ngày còn lại được chào bình minh với nắng sớm giòn tan ấy…

ĐIỀU DUY NHẤT…

Hai à, lật lại những dòng ký ức từ cuộn phim dang dở với những hình ảnh của hai… Em lại rơi nước mắt rồi… Nụ cười và ánh mắt ấy…em nhớ lắm..

Trong cái cảm xúc cứ trực trào dâng nước mắt này… Ục cảm thấy yếu đuối quá… Muốn khóc thật to nhưng lại không thể nào làm được… Tâm trạng của Ục giờ mệt mỏi lắm Hai à, Ục nhớ hai…và chỉ muốn Hai có mặt ngay lúc này…cho Ục một nụ cười thôi…chỉ duy nhất điều ấy thôi…để Ục cảm thấy rằng, cuộc sống này… hành trình còn lại này…Hai sẽ mãi mãi bên Ục… Lệ thì cứ rơi… Nỗi nhớ và cả niềm tin của Ục…Hai cũng mang theo đi tất cả. Hằng ngày… giữa bộn về cuộc sống ấy, Ục vẫn phải cười…vẫn phải diễn cho trọn vai của một ngày… Nhưng con người thật của Ục..Hai quá hiểu mà… chỉ bên gia đình, bên Hai…Ục mới có cảm giác được nhỏ bé và nũng nịu…

NGỌT TRONG HÀNH ĐỘNG …

Vẫn li cà phê số thơm lừng giữa thành thị phồn hoa này… Vẫn góc nhỏ nơi nó lui tới… và vẫn còn đó nguyên xi giá trị của mầm sống cho một ngày mai tươi sáng…

Không phải giọt cà phê ở đây được thêm một gia vị khác, cũng không phải là những giọt cà phê Chồn…. Nhưng ở cái góc quán nhỏ này lại luôn là sự lựa chọn của đại đa số những khách hàng của mọi tầng lớp có thể là những doanh nhân thành đạt, là những bác xe ôm, là những cậu sinh viên,… Họ tìm đến quán vì ở đây…tồn tại một thứ cà phê rất khác người….với hương vị của tình người từ sự chăm chút chu đáo của từng giọt cà phê, đến câu nói và sự ghi nhớ đáng khâm phục của chủ quán dành cho mỗi thượng khách…Đơn giản là họ chỉ cần tới, ngồi và cà phê sẽ được mang tới…với đúng như ý của bạn mà chỉ cần duy nhất bạn tới một lần…

LỜI CUỐI CHO....KIẾP TRỌ TRẦN GIAN..

Em à, nếu thực sự đây là sự thật thì có lẽ …đó là điều tiếc nuối lớn nhất của anh khi không thể ở bên em mãi mãi nữa.

Anh không sợ những nối đau sẽ giầy vò… càng không sợ sự đơn côi mỗi đem vì anh biết em luôn ở bên. Nối đau, cô đơn..vết thương đang rỉ máu từ trái tim …anh luôn có thể chấp nhận được như một sự thật của định mệnh… Nhưng nếu một lần phải chia xa em … giữa một bên là thực tại, bên còn lại là bóng đêm của thế giới khác… có lẽ và chắc chắn đó là điều làm anh đau nhất…chính là khoảng cách giữa hai thế giới ấy…

HÃY VỀ NƠI EM ĐÃ ĐI...

Ngày buồn trôi qua…nó cứ thấy sao sao trong lòng khi mà mọi thứ dần trở thành một thói quen trống rỗng đến phát ngán. Trong đầu nó toàn những hình ảnh, những suy nghĩ, …tất cả gói gém nên một tình yêu dần như đã nhạt nhòa với năm tháng xa dần…và có lẽ cuối trân trời là cái cách mà nó sẽ tiến MY LOVE ấy…về nơi đó… Trong ký ức hay tương lai thì với nó sẽ vẫn vĩnh cửu theo cách này hay cách khác mà thôi…

NHỚ VỀ HAI…


 Anh àh, lâu rồi nhỉ?.. Ục đã không còn những dòng viết than vãn về ngày anh ra đi, cũng không còn những đêm giật mình vì nhớ anh đến cồn cào… vì Ục đã hứa sẽ mạnh mẽ để thực hiện những gì đã tự hứa với anh.

Nhưng anh ơi… cho Ục viết bài này cho anh nhé…lúc này đây, Ục đang thực sự không ổn tí nào… giá như có anh lúc này, Ục sẽ biết nên làm gì hoặc chỉ để mè nheo rùi vùi vùi cái đầu bướng bỉnh vào anh…để Ục biết rằng…chẳng bao giờ anh rời xa Ục…

BÊN THỀM…MỘT Ý NGHĨA SỐNG!

Chiếc lá nhè nhẹ rơi khi không đủ sức giữ mình vương trên nhành cây, nó lặng lẽ rơi bên thềm đầy nắng. Suy nghĩ cho một kiếp sống quá hoàn hảo cũng vì đó mà tạo ra nhiều cơn sóng mang tên lợi danh, địa vị và rất nhiều mỹ từ khác để phân chia, khẳng định mình trong vũ trụ luân hồi này… và cuối cùng ai cũng rồi sẽ phải rơi về bên thềm đầy nắng ấy… 

SAU GIỌT NẮNG...

Có biết bao lần tay trong tay dưới những giọt nắng nhẹ và đầy hương vị tình yêu ấy lại là những tháng ngày bao trùm của sự não nề và cô đơn ..dường như những làn mây u ám thưa thớt nhưng cũng đủ làm trái tim mất đi màu tình yêu vốn có của nó.

Sau những giọt nắng ấy, có lẽ hành trình sau này sẽ là những cơn bão táp của nỗi nhớ và niềm thương gởi về một ai đó…nhưng sẽ mãi xa vời… Trong nó, giờ là những suy nghĩ hỗn độn về một ngôi nhà không có em…về một tương lai chỉ còn những ngon nến heo hắt giữa màn đêm đen kịt và một bóng hình siêu vẹo bởi những cơn gió xô ngã một …cái tôi to lớn…

… TỪ NHỮNG CHUYẾN ĐI

Cuộc sống luôn xáo trộn và làm thay đổi rất nhiều… có thể là tính cách, là môi trường, là nhịp sống,… Điều đọng lại ở mỗi chuyến đi là những trải nghiệm về một thế giới mới mẻ hơn, non trẻ và ngày càng phát triển mạnh mẽ…

Từ những chuyến đi của mỗi ngày, tôi luôn cảm thấy có điều gì đó thực sự khao khát tìm tòi trong vũ trụ bao la rộng lớn này. Đi phượt… là hành trình tôi tìm đến giá trị thực sự của cuộc sống mang lại, để bỏ lại sau lưng những buồn phiền, lo toan về cuộc sống, để …gió ơi! Hãy thổi bay đi và đưa tôi đến những mảnh đất mới hơn mà ở đó không có những lọc lừa toan tính… Đi… Cũng là cách mà tôi bồi đắp lên cho mình niềm tin đủ lớn cho cuộc sống tạm này, và điều quan trọng …lại là những câu chuyện, hồi kí về những chuyến đi …như những dấu chân trên bãi cát.

CƠN GIÓ TÌNH YÊU!

Vội vàng quơ trong từ điển việt với những câu từ cũ rích nhưng anh sẽ cố gắng remix sao cho em không phải bội thực hay thấy ngán ngẩm với những câu từ lãng mạn đã quá nhiều cho một tình yêu.
Gọi em là gió – anh vô tình trở thành những đám mây lơ lửng giữa đất trời rộng thênh thang, cứ mãi phiêu du theo những làn sóng mà gió tạo ra để thổi bay những mộng mị nơi thành thị xô bồ, tới đâu ư?..tới chiếc nôi hạnh phúc của hôm nào đôi ta bên nhau… tay trong tay..dưới cơn mưa nhỏ ..và em lại cố gắng chịu đựng những câu ca ngêu ngao mà không một lời oán trách? Anh vui vì điều ấy… Lời hát cũng chính là những gì anh muốn tặng cho em…

VĨNH CỬU LÀ GÌ..? NIỀM TIN HAY HI VỌNG

 Chắc hẳn rằng, mỗi người trong ta luôn tự mình đặt những câu hỏi ngớ ngần về cuốc sống rằng điều gì sẽ là vĩnh cửu… tình yêu hay một thứ gì đó khiến người ta tìm về mỗi khi niềm tin về cuộc sống bị đánh sập bởi trò lố của xã hội ban tặng.

Cánh cửa của niềm tin có lẽ là vĩnh cửu nhất… nó chẳng được xây dựng trên một nền móng nào cả…Điều mà nó tồn tại duy nhất chính là bản lĩnh của mỗi cá thể… bạn đừng hỏi tại sao niềm tin của bạn đã mất… Đơn giản đến mức không ngờ, đó lại là do bạn chưa thực sự hiểu gì về hai chữ niềm tin đơn giản ấy… Hãy luôn nhớ rằng, nó không có được từ môi trường xung quanh, càng không xây dựng được từ vật chất…mà đó là khả năng suy nghĩ về những gì đã qua bằng cách hiểu đúng về những gì sắp xảy ra  và xem đó như là một lẽ tự nhiên.. Điều ấy, sẽ giúp mỗi người trong ta chẳng mất niềm tin ….thật lạ là… nếu hiểu đúng về nó thì niềm tin có được từ niềm hi vọng.

BÁN ĐỊNH MỆNH - MỘT CÔNG THỨC!

Ban đầu tôi thực sự không định viết về cái nghề này của xã hội nhưng ngẫm đi nghĩ lại có một chút gì đó của thời sự, của số phận nên…Điều đầu tiên tôi nói đến nghề này và tự đặt tên cho nó chính là nghề Bán định mệnh. Không tiện nói ra ở đây và cùng độc giả suy nghĩ về nghề này nhé…

Ở bất cứ đâu, nghề này luôn hot… nghĩa là không thiếu khách hàng nếu như không muốn nói đến là dư… Số lượng bán ra luôn được người mua ở mọi tầng lớp đều hồ hởi mà không một chút lăn tăn chuyện giá cả  và cũng chẳng bao giờ thèm trả giả… dù mua số lượng ít hay nhiều thì giá vẫn thế …và người bán thì chẳng cần phải thuyết phục quá nhiều cho sản phẩm mình bán. Cũng không có nghề nào mà đội ngũ nhân viên bán luôn ở tầng lớp nghèo mà chẳng phải trải qua khóa training tiếp thị, và hầu như họ lại là những người chẳng có chút trí thức.

MƯA...TỪ ĐÂU?

Nếu có thể đặt cho mình một cái tên…nó sẽ chọn là Mưa… nó thích mưa không biết từ bao giờ…trong những giấc mơ của nó.. Mưa quá đỗi quen thuộc.. mưa là lúc nó trở nên khác lạ trong chính căn phòng nhỏ ấy với ô cửa sổ có phần bình dị của ngày xưa ấy… Nó có thể hòa mình vào trong những giọt nước li ti ấy rồi vỡ òa với những cảm xúc được giải tỏa.

Nếu trong những thước phim đẹp về tình yêu ngoài những diễn xuất của những nhân vật nổi tiếng thì mưa lại là điểm nhấn cho những khung cảnh tình yêu đầy lãng mạn và cũng không ít lần lấy đi nước mắt của khán giả. Mưa có thể cho ai đó tất cả những gì ..hoặc là liều thuốc đủ mạnh làm tan chảy những xúc cảm bị kìm nén.

SẼ ỔN THÔI…THẬT CHỨ?!

Mọi thứ cứ ngỡ như sẽ phải bỏ lại tất cả để nhường chỗ cho những sự nghi ngờ và thái độ im lặng tới đáng sợ. Nó hiểu cái cảm giác khó chịu ấy…và rồi nó lại chọn cách ấy để làm tổn thương người mà nó thương… Bởi vì sao ư? Vì nó không biết nói gì lúc ấy… không thích nghe những lời an ủi, động viên… không phải là vì nó không thích…mà nó sợ cái nhìn, câu nói và ánh mắt ấy.. nó cảm nhận được điều ấy…

Sẽ ổn thôi với tất cả những gì gánh chịu lúc này và có thể sẽ không bao giờ nguôi thì nụ cười và thái độ sống sẽ luôn cháy bỏng trong nó. Bình thương thôi, khi tất cả mọi người có thể quay lưng lại với nó, khi mọi thứ dần đưa nó vào ngăn tủ của sự lãng quên và im lìm chịu đựng những sóng gió cuộc đời …thì với nó, đó lại là sự rèn luyện sức bền, sự chịu đựng và đó lại là khoảng thời gian dành cho riêng mình với những dự án mang tên TA LÀ AI?! Nói là dự án nghe có có vẻ to tát …mà thực sự đó chỉ là những gì mà nó muốn làm, muốn tìm hiểu hoặc nói đúng hơn là lúc sở thích nó được lên ngôi…