Trang

RỒI SẼ QUA #TaLa@i

Nó ơi, mọi thứ cứ xoay vần theo nhịp của từng tiếng chuông... Nó mệt mỏi với những lúc tưởng như ngạt thở... Cứ thế, nó lại tìm đến những điều vui vẻ của quá khứ, của hiện tại và của nhưng điều bình dị hiện hữu nhất... 

Giờ mỗi ngày trôi qua với nó là những câu hỏi về ngày nào đó của tương lai sẽ là ngày chấm hết... Nó mỉm cười rồi lại thực hiện những gì còn dang dở để sau này ... đó là điều tất cả mà mọi thứ nhớ về nó...

Câu chuyện thì còn dài nhưng hiện tại là phải vượt qua, phải cố gắng tạo cho mình một tinh thần ổn hơn, một ngày ý nghĩa hơn và cho cả những lúc tưởng như không vượt qua... Hôm nay vẫn còn thở, nghĩa là 1 ngày sẽ còn dài... hãy cứ nghĩ như vậy đi... nó ổn, và mọi thứ không còn mấy ý nghĩa nếu tinh thần nó bỗng rơi tõm vào hố tử thần... 

Hôm nay, nó tìm cho mình một địa điểm để đến... một nơi để đi.. và một hành trình mới... không hẳn còn nhiều thời gian... Nhưng nó sẽ dành chút ít cho sở thích của mình... Hy vọng là mọi thứ đều ổn..!

Không có đủ sức để viết những dòng blog nữa... không còn đủ cảm xúc để đong đầy hương tình yêu... không còn tinh thần cho những chuyện không hay .... giờ là lúc nó cần viết cho riêng nó... Bởi có thể đã quá trễ rồi... 

Ngày tốt lành nhé, Nó ơi!
Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua thôi...

LÀ CHIẾN BINH #TaLa@i


Nước mắt... nó có  thể là sự yếu đuối 
Rơi lệ... nó có thể là sự bất lực...
Nước mắt rơi trên đôi môi đang cười.... nó có thể là sự oán trách...
Nhưng... có những giọt nước mắt không hữu hình mà nó vô hình... nó mạnh mẽ đến cô độc và trưởng thành trong mọi hoàn cảnh... 

Ừ thì giờ mới chỉ là những khó khăn ban đầu thôi.... Thực sự cuộc chiến chỉ mới bắt đầu... Và tinh thân luôn là thứ quan trọng nhất... Nó cho phép được buồn, được suy nghĩ và được viết ra trong ngày hôm nay thôi...  Được thể hiện cảm xúc của một con người để sau đó... hãy là một chiến binh nhé... 

... Thế là vẫn như thường ngày ... chỉ khác là ánh sáng sẽ dần xa rồi vụt tắt ở một khoảnh khắc nào đó trong tương lai thôi... Nó muốn đươc khát khao đi và trải nghiệm dải đất hình chữ S này ... nó muốn được khám phá mọi thứ trước khi quá muộn... và nó muốn được mỉm cười thật tươi như một chiến binh đến đoạn kết... 

CÔ ĐƠN MỘT... #CUTOI


Có lẽ những ngày qua lại là những ngày hạnh phúc nhất của nó. Ngày #CuToi về lại mái nhà xưa... Ngày mà những câu chuyện bất tận lại tiếp diễn... Ngày mà mọi thứ lại trở về như những ngày bắt đầu... Ở đó chỉ có tiếng cười giòn tan và môt tâm hồn vô ngã... 

#CuToi về.... Mọi thứ trong nó lại được mường tượng ra những con đường, những địa điểm, những nơi chốn,... về một miền xa lạ. Bởi chỉ có ở những nơi ấy... Có lẽ, #CuToi mới không là cô đơn...
Nó biết #CuToi đang cô đơn trong chính những tiếng cười, những câu chuyện và cả những đêm về ...  #CuToi hoang mang về những ngày sắp tới... về của những thói quen ngày xưa được lập lại,.. về quá khứ của nhứng tháng ngày không hạnh phúc. #CuToi cô đơn trong chính hình hài tươi cười ấy...

CỦA NHAU...#CuToi


Thời gian thấm thoát qua nhanh thật... bằng giờ ngày ấy, là những chuyến đi phượt của cả hai... Của những sóng gió nơi biển cả, của những sương mù nơi núi cao và là của nhau... Của những lúc vui buồn, của yêu thương đong đầy...

Nó lúc này và #CuToi bây giờ... chỉ còn có thể mường tượng ra ngày của quá khứ để bước đi những bước thật chậm và nhẹ. Để là đợi nhau hay chỉ để là cho qua đi những tháng ngày còn lại ở phía trước. 

Yêu thương cứ như thế lại dần trỗi dậy, lại dần trở nên không thể kiểm soát... cái nhớ, cái thương,... cứ thể đẩy mình lại gần nhau hơn. Những thông tin qua lại, được trao nhau bằng một phương tiện public, .. .sự bâng quơ của vài mẩu tin... vài dòng status  cũng làm nửa còn lại an lòng. 

HẠNH PHÚC #CuToi

Đường đi nào rồi cũng sẽ đến đích... Ai rồi cũng sẽ có bên mình một người đồng hành...
Để cùng rong chơi trên những cung đường... Để được thoả chí chinh phục mọi thử thách... 
Để được cùng nhau làm những gì mình thích... và hơn hết là để được bên nhau...

Nó cũng có mong ước như thế.. cũng đã từng được như vậy... và giờ cũng chỉ còn lại những mùa nhớ thôi. 

Vài tuần trở lại đây, từ khi cái ngày sinh nhật của #CuToi ấy... Nó và #CuToi lại bắt đầu thông tin về nhau... nhưng ở một cái cách rất khác...
Hôm nay, nó được thấy loạt album mới của #CuToi về nơi xa ấy... Lòng nó vui và biết rằng... #CuToi đã lại đi phượt rồi... Gương mặt ấy cũng bớt sầu đi rồi...  Nụ cười đẹp cộng với một phong cách cũng rất mới... nó mong #CuToi có một hạnh phúc thật trọn vẹn. 

MÌNH ĐI EM NHÉ...#CuToi


Thật vui khi giờ ngôn ngữ dành cho nhau chỉ là những đoạn status ngắn ngắn... Để hiểu cảm xúc của nhau... để biết rằng, nơi đó và nơi này đang như thế nào, #CuToi ha?!... 

Đúng thật là nó rất nhói... mỗi khi xem lại vùng trời ngày xưa... cũng đúng, chỉ có nó và #CuToi mới hiểu hết được hạnh phúc dành cho nhau lớn lao đến nhường nào. Nhưng cũng đúng là nó đã là chỉ còn lại những mua nhớ...

Nhớ nhớ... thương thương... rồi lại tìm về với những trang nhật kí. Nó đang ở một nơi ... rất đẹp nhưng hầu hết là sự tĩnh lặng. Tĩnh để tâm hồn được khoan thai... được thoải mái ngẫm lại tất cả... Có thể là nuối tiêc, cũng có thể là giận hờn... Nhưng điều không thể phủ nhận đó là sự hạnh phúc, là điều ngọt ngào... Là nụ cười và cả những giọt nước mắt... 

TRỐN VỀ NƠI ẤY - DRAN #CuToi

Nếu ở những địa danh trước đó đã đặt chân và đều khám phá những nét đẹp truyền thống, những tâp tục văn hoá hay những kiến trúc cổ kính.... của ngay chính nơi ấy. 

Nếu Đà Lạt là tiểu Paris, Bảo Lộc là thủ phủ trà OOLong,... luôn được giới phượt tìm và săn những khung hình đẹp đến mê người. Còn một nơi, mà rất ít phượt thủ bước chân đến khám phá,.. hoặc có thể những phượt thủ đã đi qua nhưng chưa một lần dừng chân lại. 

Ở đó, là một sự hoang sơ đến mộc mạc, một thị trấn dường như đã bị lãng quên bởi sự phát triển quá nhanh.
Ở đó, có một thị trấn đơn sơ với lọt thỏm bên kia lòng hồ... một khung cảnh say mê... của mùa hoa Dã Quỳ. Tất cả tạo nên nét đẹp khó cưỡng....cho những ai một lần đến với thị trấn nơi ấy...

22.04.1984 - NGÀY CỦA HAI... #TaLaAi

Kể từ ngày ấy.... Ngày Hai rời bỏ cõi tạm đến với một thế giới khác... Và có lẽ, thế giới ấy sẽ không có lừa lọc, không có tranh giành và đố kị. Ở đó, chắc sẽ rất hạnh phúc với Hai... 

Tuy ở hai thế giới nhưng lúc nào Ục cũng cảm thấy nó thật gần. Ở mỗi chuyến đi, mỗi công việc, mỗi lúc mệt mỏi,... Ục luôn tìm đến Hai, có thể đó chỉ là những hồi ức, những hình ảnh hay những đoạn clip có Hai. Thế nên Ục cảm thấy nhẹ nhàng và luôn nghĩ rằng... Hai đang ở một nơi nào đó rất bình yên...

Hai ơi, hôm nay sinh nhật Hai đấy... Có lẽ, chưa bao giờ... gia đình mình hay đơn giản là sự đoàn tụ trong bữa tiệc sinh nhật của Hai, để được chúc Hai những lời tốt đẹp và mong Hai luôn bình yên. Bởi ở lúc ấy, cả Hai và Ục hay gia đình... chẳng thể nào đoàn tụ được trong ngày ấy... và cũng chẳng bao giờ, Ục nghĩ sẽ phải ngồi đây để viết những dòng này cho Hai cả. 

Chuyện buồn năm ấy... Ục không thể nào nguôi ngoai được. Có chăng, chỉ là không dám nhớ tới Hai nhiều, không dám để cảm xúc trôi tuột theo miền kí ức  - nơi luôn luôn có Hai. Thế nên, ở mỗi sinh nhật Hai... mỗi ngày Hai rời xa Ục... Ục luôn cho phép mình được nghĩ tới Hai thật nhiều, được tìm về và được rơi lệ vì Hai. 

NHÓI..! #CuToi


Hôm nay... linh cảm thật lạ.. trưa nó ngủ và mơ thấy #CuToi... giấc mơ bị phã bĩnh bởi thực tế đã lùi về quá khứ rồi... 
Miệng vẫn cười... tim vẫn đau bởi ở đâu đó, có lẽ khi người ta nghĩ nhiều về nhau thì có thể sẽ tìm được nhau trong chiêm bao...

Ah... Nó vẫn tìm đến ngôi nhà ấy... con hẻm ấy... đi qua đó và chỉ mỉm cười ... mỉm cười cho qua đi mọi thứ ... vì thật sự quá khó khăn để xa nhau... để trả lại nhau những gì tốt đẹp nhất... để không còn làm tổn thương hay chỉ là những câu nói cấu xé nhau...

Yêu và được yêu... cảm giác của sự trọn vẹn... 
Đau và rất đau... cảm giác của sự hạnh phúc...
Thế nhưng, kèm theo đó là những gì đó ... không thể bước tiếp cùng nhau... 

MONG BÌNH YÊN... #CuToi


Cám ơn #CuToi đã viết ra... Để nhận lại là nụ cười gượng gạo trên môi nó...
Cám ơn #CuToi đã nhắc lại tên này... Để nhận lại là cái nhói đau trong tim...
Cám ơn #CuToi đã vẫn theo dõi... Để nó nhận lại sự sống từ #TaLaAi...
Cám ơn #CuToi đã gởi lại thông điệp ... Để nó nhận ra điều tốt đẹp của sự Im Lặng...

Qua rồi.. quá khứ mà... Nhưng nơi đó là cả thế giới. Thế nên, nó chẳng có lí do gì để giá  như hay gọi thế giới đó là sự thất bại... của tuổi trẻ như điều dại khờ...

LÝ SƠN - NƠI ĐỂ TRỐN #CuToi


Tin nhắn .... lại dằn vặt nhau bởi nỗi nhớ, bởi thói quen và bởi... còn oán trách nhau sao?!
Cảm giác của sự muốn im lặng.. của sự hiểu và biết sau câu ấy là gì... 

#CuToi àh... 
Sở dĩ anh không thể nhắn tin trực tiếp đến em để chúc mừng sinh nhật... cũng vì anh hiểu em nhiều quá đấy.

Nhớ lại vùng trời bình yên nơi ấy mà nó gọi tạm đó là NƠI ĐỂ TRỐN, chắc có lẽ vì đó là chuyến đi cùng nhau cuối cùng và đó là Lý Sơn... 

Hành trình tìm Nơi Để Trốn...

HAPPY BIRTH DAY #CuToi




Chào em, cô gái 64..!

Đầu tiên anh chúc mừng sinh nhật của em nhé...
Chúc em thật nhiều niềm vui và hạnh phúc... trên những cung đường dài bất tận...

Thực sự anh rất vui khi biết rằng em đang rất ổn...
Em vẫn tiếp nối những đam mê từ ngày ấy cùng anh...
Em đã có cho mình một kẻ đồng hành trên những con đường dài ấy... cùng rong chơi và tìm hiểu về những nơi em qua... ( anh đoán thôi..!)

Bỏ qua tất cả đi... cũng như em đã nói " kỉ niệm chỉ đẹp khi nó còn giá trị của nhớ đến " .. Thế nên, em hãy bỏ qua tất cả đi... hãy cho mình một cuốn nhật kí đẹp hơn, tươi sáng hơn và ... có cho mình thêm những điều kì diệu về với hạnh phúc tròn trịa ấy.

Sinh nhật em rồi... Chúc cho hôm nay của em là ngày hạnh phúc nhất - bên cạnh người yêu và gia đình nhé.

Tất cả những gì là quá khứ.... hãy để riêng anh cất giữ nhé. 
Tìm cho mình một bến đỗ cuối cùng nhé em...

Happy Birth Day!
#CuToi
#MissU


BẢO LỘC CHO MỘT AN NHIÊN

Nếu mọi thứ dường như được lập trình bởi những thói quen của đa số mọi người... Những nơi chốn, những địa điểm du lịch,... nơi thưởng thức của mỗi người .... 


.. và nếu mọi người luôn tìm đến Đà Lạt như một chốn thơ mộng với khống khí se lạnh, với một Hồ Xuân Hương nên thơ... và bởi vì Đà Lạt là Đà Lạt... có lẽ, ai đó đã quên mất đi... thực sự tên gọi của đà lạt ngày nay... được bắt nguồn từ chữ Đạ Lạch, tên gọi của dòng suối Cam Ly. Ngoài ra, tên gọi của Đà Lạt còn có ý nghĩa là nước của người lát hay suối của người lát. Và đó chỉ là ý nghĩa của cái tên Đà Lạt mà mỗi người vẫn thường gọi hằng ngày... 

Và nếu như mọi người tìm hiểu kỹ hơn về Đà Lạt... chắc chắn sẽ tìm hiểu về quá trình xây dựng thành phố nên thơ này... Nó còn nhớ ở một tạp chí nào đó đã nói về một trong những người xây dựng thành phố này đã nói " “Cho mãi tới những năm sau này, khung cảnh ban sơ vẫn không có gì thay đổi. Ở tại chỗ của cái hồ nước trước đó, con suối nhỏ của bộ lạc người Lát đã chảy qua và người ta đã gọi suối này là  Đà Lạt. Nó cại càng củng cố thêm cho mọi người hiểu thêm về cái tên gọi Đà Lạt nên thơ ấy... Rồi trước đây, ở những thời kì đầu.. .mọi người thường nhắc tới Langbiang... và sau khi, ngươi ta chọn đà lạt là nơi nghỉ dưỡng thì từ đó cái tên thành phố Đà Lạt mới thực sự nổi tiếng... để từ ấy, nó hiểu rằng... phát triển của Đà Lạt bắt nguồn từ đâu...

CÓ MỘT HÀ NỘI RẤT KHÁC..!

Sau bao năm, nó lại quay lại Hà Nội...

Điểm đặc biệt của hành trình này đó không phải là khám phá, cũng không phải là trải nghiệm,... càng không phải cưỡi trên con ngựa sắt để phượt từ SG ra HN... Mà đó chính là một chuyến đi nghỉ dưỡng và tĩnh tâm hơn...

Nó đáp chuyến bay từ Sài Gòn ra Hà Nội với thời tiết khá lạnh 20 độ C. Vất vả lắm nó mới về tới khách sạn sau nửa tiếng ngồi chờ đợi taxi... Có một chút không hài lòng cho lắm...

Một căn phòng khá ấm áp với tông vàng nhẹ... Nó ấn tượng bởi cách decor làm nó rất nhớ một Hội An kiều diễm ấy... Một khoảnh khắc thắt lại mà chỉ mỗi ai đó sẽ hiểu được... Nó lặng lẽ dạo bước dọc trên hồ Trúc Bạch, không gian lạnh và từng hàng quán với ghế nhựa - đặc trưng của người Hà Nội. Bỗng cảm giác của sự cô độc... nó khác hẳn những chuyến đi khám phá khác... 

TIẾNG GỌI..!


Bỗng nó giật mình... khi cái được gọi là sức khoẻ ấy đang giảm sút một cách không phanh...
Bỗng trong nó là những câu hỏi của... Nó còn bao lâu thơi gian nữa? Nó có thể làm được gì nữa? Nó là ai? 
Những câu hỏi văng vẳng ùa về... Mỗi ngày trôi qua... Nó lại tiến gần hơn với một thế giới khác... Có thể  cõi tạm này lại quá ngắn ngủi với nó sao?! 
Nó sẽ mạnh mẽ... sẽ kiên cường và sẽ lạc quan dù cho mọi thứ có tồi tệ như thế nào đi nữa... 

NÀY CHÀNG TRAI..!



Cuộc sống thật ngắn ngủi ... thế nên chàng trai cứ hãy đi mãi về phía ngày mai ấy...
Có những gian khó và nhọc nhằn, có những vấp ngã và cạm bẫy... hãy đừng tặc lưỡi cho qua
Cứ hãy tìm cho mình thử thách để chinh phục, để " sướng" mỗi lúc chạm ngưỡng thiên đường.

Chàng trai àh, vốn dĩ cuộc sống này chông chênh lắm, thế nên mới cần đó một tâm hồn manh mẽ. Một thể chất đủ sức vượt qua gian truân trong những khổ ải mỗi ngày. 
Có những nỗi đau sẽ trở nên chai sạn hơn, trở nên rắn chắc hơn.... để ta vững vàng hơn trong thế nhân đầy sân si này. Nhưng... đâu đó là những nỗi đau mà chỉ cần chạm nhẹ... cả thế giới sẽ tràn ngập về và ta lại yếu đuối, lại phạm những sai lầm tiếp nối nhau.

CỦ TỎI...


Chẳng biết tại sao vài ngày qua anh lại mơ thấy em nhiều đến vậy... 
Mơ thấy lúc ta bên nhau... Thấy ngày em tổ chức sinh nhật cho anh... 
Thấy những ngày tháng ta rong ruổi trên con đường phượt...
Thấy tiếng cười, gương mặt và cả những lúc giận hờn... 
Mở mắt... anh như người mất hồn.. cứ nghĩ mãi về em... 


HÃY CƯỜI NHƯ VẬY EM NHÉ..!


Sự trùng hợp ngẫu nhiên.... lướt qua... vô tình nhìn.. bỗng giật mình... 
Chiếc xe quen thuộc... biển số không thể quên... 
Mọi thứ lại hiện về như mới hôm qua... 
Nghĩ và nghĩ về những gì đã qua... hạnh phúc vẫn đong đầy... Yêu thương vẫn còn đó...
Vẫn yên vị tại nơi ấy... Nơi của quá khứ ấy....

Nụ cười nở trên môi... 
Quá khứ mãi mãi là quá khứ... Nó vẫn rất ngọt ngào, vẫn rất kiêu hãnh về một thời của sự bất chấp.. vì tình yêu.
Hiện tại là sự hài lòng và trở về là chính nó... Để yêu thương và trân trọng tất cả thuộc về tương lai. 

Chút gì đó xao lòng... chút gì đó mãn nguyện khi tất cả lại về với trật tự vốn có của lẽ tự nhiên.
Gởi đến em ngày 8/3 thật nhiều niềm vui và hạnh phúc, bên người mình yêu nhé.
Cám ơn em vì đã cho anh những tháng ngày vẹn tròn nhất... 

#TaLaAi
#TripIsLife



LƯỚT QUA...

Trong quá trình theo đuổi ước mơ, hay chỉ đơn giản là làm điều gì đó mình thích,.. có thể là sẽ phải bỏ qua hay quay lưng đi một vài điều gì đó... mà bất chợt, lúc nào đó trong hiện tại... cái từ giá như ấy lại xuất hiện như một điềm báo... hay lời nhắc nhở cho mỗi lần lướt qua điều gì đó...

Nếu như cái hiện tại to đùng này... mỗi người cứ tự ý mà lướt qua, mà để đó, mà mặc kệ,..khi hiểu rằng... có hay không hành động thì cũng chẳng được bao nhiêu... rồi đến khi ở một tương lai... ngồi ngẫm nghĩ thì lại giá như ..sao ta không làm chuyện đó, sao ta lại có thể bỏ qua... Và có cả những câu chuyện mà đẫm nước mắt của sự hối hận, của nghi ngờ và của những điều hiểu lầm chết người... Mà có vẻ như mỗi người trong chúng ta, ở cái thì hiện tại này tự ý tự cho mình cái quyền được phán xét và cực tin vào cái tôi rỗng tuếch ấy...

HỒN EM, NGÀY HÔM QUA..!


Chẳng phải sao... ngày này năm ngoái, nó đang lang thang ở đâu nhỉ? Ah, có thể là mới đi phượt về.. cũng có thể là đang đi... hay chuẩn bị lên một lịch trình khác cho chuyến đi sắp tới. 

Hồi tưởng thôi... rồi ngẫm lại khoảng thời gian ấy... 
Xót xa và có lẽ là đang tìm lại chút gì đó gọi là Xưa... 
Cái thời mọi thứ bỗng trở nên bình thường khi khó khăn... 
Khoảng thời gian của sự bât chấp để mọi thứ trôi đi tự nhiên... vì yêu và được yêu.
Đài từ cho tình yêu cứ thế mà ngân lên... kéo dài ra... trên cung đường phượt... cười và nhìn mọi thứ thật hạnh phúc bởi một thứ kì diều mà người ta thường nói... Tình yêu có thể làm được tất cả nếu bạn muốn.

TẢN MẠN...

Mùa đông ở đây rất lạnh, mọi thứ dường như chìm trong biển sương lạnh lẽo... Nhìn trên đồi cao xuống thung lũng, nơi bản làng tôi sống... hẳn như một bức tranh với làn khói của dân bản cộng với làn sương mù dày đặc, vài đàn trâu của mỗi hộ dân dạo bước chậm chạp trên con đường mòn hướng ra cánh đồng cỏ được bao phủ bởi sương... Tất cả, tạo nên một khung cảnh ảm đạm... 

Cuộc sống nơi đây quanh năm chỉ biết tới nông nghiệp.... thế nên, vất vả và tạm bợ luôn bám lấy vùng này... Nhưng đổi lại, nụ cười và thói quen giúp đỡ nhau của bản thì chẳng phải nơi nào cũng có... Mọi người xem nhau như những người thân trong gia đình, cùng vui, cùng buồn và san sẻ, đỡ đần nhau trong mọi việc.