Trang

ƯỚC MỘT ĐIỀU ƯỚC…

Dường như mọi thứ xung quanh đang dần trở nên đóng băng với kiểu cách, thái độ sống của mọi người. Nó trở nên trơ trẽn đến nỗi trần trụi cho mọi câu nói dù rằng, đó là biểu đạt cảm xúc cho một tình cảm hoặc một ý nghĩa sống to lớn nào đó.

Đâu rồi những hình ảnh giang rộng vòng tay đón yêu thương, sẻ chia tình người… lại trở nên hiếm hoi và nghiễm nhiên trở thành một bát canh đặc sản của tình người. Xã hội thời nay… lại là một sự du nhập mọi nền văn hóa khác nhau của nhiều lãnh thổ, vùng miền… Thế nên, bước chân ra đường… Cảm nhận đầu tiên chính là, quá rối mắt… quá nhiều sự lựa chọn …và quá nhiều sự cạnh tranh khốc liệt.. duy chỉ một điều… Phong cách quê nhà đang dần trở nên lạc hậu, trở nên thiếu thẩm mỹ và không còn hợp GU với mọi người.

WAIT... I LOVE YOU SO MUCH..!



Đó là câu nói chiêm nghiệm sau một chuỗi ngày dài sống ở cõi thiên đàng với thiên thần tình yêu … và có lẽ sẽ mãi mãi được lưu lại nơi ngực trái và cả trong những lý lẽ bất chấp của trái tim này.

Đâu đó trong nó ở thời điểm hiện tại là một thế giới xáo rỗng, xáo rỗng đến chẳng biết làm gì. Làm sao khi những tin nhắn cứ lao vun vút trong hư vô và nhận lại là một sự im lặng đến rợn người – đó phải chăng là sự trả giá cho sự  “đùa cợt” quá mức hay là một hệ quả tất yếu của nạn đói khát của quá khứ … mà khi nó hiện lên những dòng tin nhắn trao đổi qua lại ấy, lại là sự vồ vập của trái tim LEO biết đau khổ và nghĩ về người đang bên mình … mãi mãi.

LẠC…


Dạo gần đây, có lẽ anh và em đã để lạc mất nhau rồi, đã không còn những cảm xúc cháy bỏng, không còn những lần đợi chờ vì hạnh phúc, không còn những điều lớn lao dành cho nhau nữa, không còn những nụ hôn thật sâu và lâu, không còn và không còn nhiều thứ lắm…

Cũng đúng thôi, khi mối quan hệ được xác định và mọi thứ phải vun đắp, xây dựng nền tảng vững chắc,.. đã kéo hai ta vào vòng xoáy của thực tế - điều mà anh vô cùng ghét… Nó làm mình xa nhau hơn vì những việc xung quanh, gây tổn thương nhau hơn vì những điều vớ vẩn của cuộc sống mang lại, … Đó là lúc, hạnh phúc được thử thách một cách mạnh mẽ nhất… và nó thật sự khó khắn gấp bội lần với cả anh và em. Thế nhưng, có vẻ mọi thứ đang ngày càng rối tung lên… rối tung trong sự hỗn độn của hạnh phúc và giới hạn của sự chấp nhận, cũng như điều gì có thể kéo hạnh phúc song hành cùng đôi ta mãi mãi…

VẪN MÃI MỘT NỤ CƯỜI…


Ngồi trong căn phòng nhỏ nơi làm việc của nó với bao bộn bề suy nghĩ của một ngày mai sẽ ra sao… suy nghĩ về những gì đã bước qua và để lại trong tim là điều gì?... Bất chấp để có được một tình yêu đẹp, bất chấp đi ngược chiều gió mặc cho cay xé đôi mắt, mặc cho mọi thứ đảo lộn… Nó vẫn chấp nhận như một ý nghĩa sống tìm về một chân lý nhất định của ngày nào… Trong nó là một nụ cười … nụ cười của sự bắt đầu và cũng có thể là kết thúc… kết thúc cho một hành trình sống đầy mệt mỏi với quá nhiều câu chuyện khôi hài, lẫn buồn bã này.

Có được em, khi cả hai đều lang thang trên con đường đời này với câu hỏi, đang tìm và làm gì ở đây? Thế là ta gặp, rồi nói chuyện với nhau rất nhiều… để lại trong nó bao nhiêu nụ cười, bao nhiêu ánh mắt, bao nhiêu hình ảnh về một gương mặt bầu bĩnh mà anh thường hay gọi là mặt tròn tròn… Có thể nói, đó là khoảng thời gian đáng sống và hiểu nhiều điều nhất trong cuộc sống bé tí tẹo lòng người này. Đó là lúc … 24 tiếng của một ngày không đủ cho những cuộc nói chuyện, những sms và cả những nỗi nhớ vô hình dành cho nhau.

CÔNG THỨC YÊU..!


Mặt tròn tròn ơi… mỗi ngày trôi qua lại cuốn nhật kí tình yêu của anh và em lại được dày thêm… thêm những kỉ niệm và những yêu thương mới, thêm những ngọt ngào, những điều lớn lao dành cho nhau. Từng giây, từng phút anh đều nhớ em… nhớ tất cả những gì thuộc về nhau, nhớ những lúc mình giận nhau … nhưng với quy tắc khi giận không được nhìn vào mặt đối phương nhé… vì rằng, sẽ chẳng thể giận được nữa, chẳng thể diễn tiếp cảnh giận dỗi ấy được. Không phải bởi mình không giận thật … mà đó là tình yêu kì lạ trong mối quan hệ đầy ắp hạnh phúc này.

...


Một bài viết không hề có tựa đề… đơn giản vì nó được viết ra từ cảm xúc hỗn độn sau một giờ họp hành với công ty, sau một đống công việc được sắp xếp gọn gàng theo timeline. Và sau mười phút chịu đựng cái bao tử hành hạ… Nó bắt đầu suy nghĩ và viết ra những dòng cảm nhận về một chuỗi ngày đã qua…

Nói là một chuỗi ngày cũng không đúng… vì nó muốn chuỗi ngày đó luôn được viết tiếp… ở những câu chuyện có vui, có buồn, có giận hờn, có ghen tuông,…có yêu và bỏ qua mọi thứ, chấp nhận tất cả để được một điều mà mỗi người ai cũng theo đuổi… Hạnh phúc! Tất nhiên rằng, cảm xúc và cảm nhận của giấc mơ hạnh phúc ấy đã truyền đến nó một sức mạnh thật lớn để biết lo toan, biết làm và biết bất chấp… theo cảm giác của hạnh phúc lắm.

TỰ NGẪM…

Bao lâu rồi, nó mới có thời gian ngồi một mình trong căn nhà trống vắng với bộn bề những suy nghĩ của cuộc sống, của số phận và với tất cả mọi thứ đang diễn ra xung quanh. Mở laptop và bật nhạc không lời … rồi những cảm xúc cũng len lỏi men thoi sự đói khát của của những tháng ngày không no ấm, để tìm về mảnh đất riêng – nơi mà sẽ nuôi dưỡng và giải thoát tất cả mọi thứ liên quan đến nó…

Có vẻ như mọi thứ đang không như nó mong đợi, có thể nó đang chạy quá nhanh trên đôi chân khập khiễng với cái đầu còn nóng và đôi tay còn run… Thế nhưng, nó vẫn có cảm giác chắc chắn lắm …cảm giác đó sinh ra từ lí trí và được bồi đắp thêm bởi con tim nghị lực. Để rồi, tự động những bản nhạc khổ hạnh ra đời trên nền của sự hạnh phúc viên mãn ấy.

YÊU ĐỂ MÃI MÃI ...


Em thân yêu, có lẽ đây là dòng viết cuối cùng anh muốn gởi đến em. Cám ơn em đã cho anh tháng ngày hạnh phúc của tình yêu, của sự chia sẻ và của mọi thứ mang lại từ tình yêu ngọt ngào ấy.


Có lẽ, thời gian trôi nhanh sẽ là những đợt sóng từ từ xoa dịu những kí ức về một tình yêu trọn vẹn, từ từ cất những ngôn từ về tình yêu đang ngấu nghiến ăn bám tâm hồn của cả hai. Chắc chắn rằng anh sẽ nhớ em… nhớ rất nhiều và anh cũng không biết có thể vượt qua được hay không? … 

Mọi chuyện sẽ là giấc mơ em nhỉ? Một giấc mơ anh muốn ngủ thêm nữa… muốn được ở trong đó luôn… Nhưng có lẽ, đó là sự ích kỉ của bản thân mà cái tôi của tình yêu được quyết định bởi trái tim đã luôn là kẻ chiến thắng…

TRỐN…

Thật thà mà nói thì anh muốn ngủ một giấc thiệt sâu… sâu để khỏi phải mơ những giấc mộng mị của mỗi ngày dài đằng đẵng trôi qua, để khỏi phải giật mình sau những tiếng thở mệt nhoài với bụi của cõi trần này, để được sống trong vỏ bọc của chính những suy nghĩ đang dần hình thành trong anh, để anh được trốn mọi thứ với những gì đang trừng phạt chính cái tôi của sự ngông nghênh đến chông chênh này.

Anh xin lỗi em, xin lỗi những gì mà tình yêu to lớn đã mang lại cho anh… sự hạnh phúc, sự yêu thương, sự chia sẻ và nỗi niềm giấu kín ở thế giới riêng của mỗi đứa, được sẻ chia cùng nhau trong niềm vui về một mái ấm trọn vẹn tiếng cười ấy.

Anh xin lỗi khi để nhịp thời gian cứ trôi đi trong sự im lặng của anh…để em một mình trong khoảng thời gian đó. Khoảng thời gian mà anh muốn chìm sâu trong biển cả để tâm hồn và mọi thứ được lắng đọng như chính suy nghĩ về một cuộc sống hạnh phúc nơi em…

GỞI..!

Một chút nắng, trên đỉnh núi cao chót vót
Một chút gió, lơ đãng đẩy dòng sông…
Một chút phiêu, bồng bềnh tựa làn mây…
Chút yêu thương gói gém theo nỗi nhớ,
Chút giận hờn gởi theo miền kí ức,
Để tiếng yêu trọn tình câu yêu thương.
Để hờn ghen mãi chỉ là gia vị
Để mùa đông tay trong tay ấm nồng
Để xuân về, trọn đời ta mãi mãi…
Có không em, tình yêu là hạnh phúc
Phải không em, hứa cùng nhau em nhé..!

PHẢI NGÃ…

Từng này tuổi, từng này thời gian nhìn cuộc sống với cái vẻ ngố ngáo và ngông cuồng, nó cũng đủ thấm thía cái giá đắt mà sự lì lợm mang lại. Đó có thể là sự mất tiền bạc, mất đi sự rung động và cả mất đi chính mình. Thế nhưng, sau mỗi lần ngã… mỗi lần mất đi điều gì đó quý giá thì nó lại cảm giác được điều cần làm và cần tránh né, ở mỗi lần na ná như trước. Có thể mọi người gọi đó là kinh nghiệm sống mà không có trường lớp nào dạy được. Nhưng với nó, đó lại là sự cho đi để nhận lại bài học quý, chứ chẳng hề có kinh nghiệm gì cả…

Phải ngã là điều tất nhiên và quy luật sống của mỗi người… phải ngã luôn là điều gì đó cần thiết trên hành trình sống và tìm lại chính mình của mỗi người. Phải ngã cũng là liều thuốc giúp mỗi người tỉnh giấc mộng mị. Phải ngã còn là lúc ta dừng lại và hỏi… ta là ai? Đó có thể là hình thức cho một sự lột xác hoàn toàn mới, sau một giai đoạn bắt buộc chạy ấy.

TỬ TẾ...


Cảm nhận của nó khi xem xong chuyện người từ tế... 

" Sự hụt hẫng với thế giới hiện tại. Cố gắng tìm cho mình một chân lý sống từ trong tim. Thật... có lẽ sống thật  quá khó cho mỗi tần số hiểu của mỗi người. 
Trong hàng ngàn người...hàng vạn chân lý sống... ai có thể ảnh hưởng và thay đổi cuộc đời của mỗi người bạn... đó không nằm ở trong chân lý của một ai cả, mà chính nằm trong tâm hồn của mỗi người. 
Tâm hồn có thể bất tận khi được giao thoa giữa các tâm hồn và yêu thương lẫn nhau một cách chân chính và mãn nguyện nhất... " - KING PEARL



RANH GIỚI MONG MANH…

Cười đó… vui đó… tự bào chữa và ngụy biện cho tất cả những hành động của mình… đó, mọi thứ dường như đã trở thành một thói quen. Thói quen ấy như liều thuốc giảm đau ngay tức khắc, xoa dịu mọi vết thương và giúp vượt qua mọi thứ. Nhưng liều thuốc nào ít nhiều cũng sẽ gây tổn hai về lâu, về dài… và đó là lúc xuất hiện ranh giới từ cả hai.

Ranh giới ấy mong manh.. mong manh lắm, mong manh cho sự chia li và mong manh cho sự bán tín, bán nghi về nhau. Cuộc sống này, quá lớn cho những cá thể nhỏ xíu nhưng lại quá nhỏ bé… so với cái tôi to lớn của mỗi người.

Cuộc sống luôn và sẽ mãi là điều bất ngờ dành tặng cho mỗi người, có thể đó là niềm vui tột độ, những cũng có thể là những giọt nước mắt muộn màng của sự nuối tiếc, của phân li và của những điều thầm kín của nhau.

CÓ MÀ KHÔNG, KHÔNG MÀ MÃI MÃI..!

Khoảng lặng trong mỗi người bắt đầu xuất hiện mỗi lúc nhiều hơn, khi sự chật trội ngày càng lớn ở ngay khoảng cách giữa người và người. Trong đó, nó là hiện thân của sự đơn độc đến lạnh lùng với cuộc sống hiện tại xung quanh.

Những lúc trong bóng đêm một mình, những lúc trời bất chợt đổ cơn mưa giữa sài thành náo nhiệt này, những lúc lang thang trên con đường phượt giữa hai bên rừng cây và vô số những lúc alone khác. Nó cảm nhận được sự rõ rệt mà cuộc sống ban tặng cho mỗi người, đó là sự chấp nhận ở thế giới hiện hữu để trở nên hoàn thiện bản thân mình hơn so với hôm qua.

Có chắc rằng, ngày mai nhịp thở này còn hổn hển, còn êm dịu, còn nhẹ nhàng trao nhau tiếng yêu thương,… thế đó, nó cần phải tốt hơn hôm qua… phải hoàn thành những gì dang dở của một ngày.. chớ để cho cụm từ giá như trong sự hi vọng đến tuyệt vọng ấy,.. lại có lúc lên ngôi và trơ trẽn cười ngạo nghễ với những gì đang diễn ra.

02.10.2014 - ANH LÀM EM BUỒN..!

Biết bắt đầu từ đâu nhỉ? Muốn nói với em nhiều điều lắm … Đôi khi, anh nhớ em và yêu em ở những kỉ niệm xa xa nhau… Đôi khi, anh muốn thời gian quay trở lại cái ngày định mệnh ấy..để ước thêm lần nữa … ước rằng, thời gian lùi thêm lần nữa để anh và em có thể gặp nhau khi cả hai là những tờ giấy trắng tinh của tiểu thuyết tình yêu ngày nào.

Giờ trong anh như thế nào?! Cảm xúc nó cứ lên xuống như biểu đồ hình sin và làm tim anh vui đó, buồn đó, bình thường lại và trở nên hối hả hay hạnh phúc khi bắt gặp nụ cười từ em. Em thân yêu – điều gì là mãi mãi? Mãi mãi bên nhau… mãi mãi nở nụ cười trên môi của sự mãn nguyện trong hạnh phúc … mãi mãi tìm và chia sẻ với nhau mọi thứ, dù đó có thể là một sự thật đến không thể chấp nhận, một sự thật đến nỗi cả hai có thể bị chính mũi tên từ quá khứ… vượt thời gian và đâm thật sâu trong trái tim của nhau, mà xa nhau mãi mãi… Anh chẳng thể có câu trả lời nào hợp lý cho câu hỏi mãi mãi ấy…

THÔNG ĐIỆP..!

Mỗi ngày, thói quen của mỗi sáng có lẽ là dành một chút thời gian, để gởi đi thông điệp yêu thương cho một người mà nó yêu. Người ấy – có lẽ là tất cả với nó, là năng lượng sống của mỗi ngày, là động lực sống mạnh mẽ truyền lửa cho mọi biến cố trong cuộc sống được lướt qua nhẹ nhàng,… là ý nghĩa của tình yêu dạt dào yêu thương.

Hôm nay, như bao ngày… gạt bỏ những phiền toái mà cuộc sống tạo ra như trêu người kiếp trọ này. Vẫn trải thảm xanh thơm mùi cỏ của sự may mắn và tràn đầy năng lượng, vẫn nở nụ cười thật tươi khi tình yêu vẫn là mãi mãi… vẫn yêu và hứa với tình yêu thật trọn vẹn ấy như những ngày đầu ta yêu trộm nhau.