Trang

NGHIỆN EM…

Sau bao lâu, anh chợt nhận ra mọi thứ quanh anh…luôn gắn liền hình bóng em. Đó là điều tuyệt vời nhất mà anh từng có. Có lẽ, khi người ta đi xa về một phía nào đó, ngược lại với chiều thương thì lúc ấy sẽ cảm nhận được sự rõ nét nhất của …điều gì mình đang cần hoặc mãi mãi trong tim đang nhớ về một ai? – Đó là em…

Đầu tiên, anh nhớ đến nụ cười ấy… một nụ cười anh luôn cho em biết ..nó đẹp nhường nào. Thế nên, bằng cách này hay cách khác thì anh vẫn muốn kể những câu chuyện đủ độ hài …để đổi lại nụ cười ngọt ngào ấy…Ngay lúc này đây, băng trên đường dài với chỉ gió và nắng.. anh lại nhớ nó vô cùng mỗi khi dừng chân nghỉ tại một điểm nào đó trong hành trình… Khát khao hơn, mong nhớ hơn, yêu hơn… có phải là sự trừng phạt của nỗi nhớ dành cho anh không nhi? Nhưng dù sao đi nữa thì anh vẫn biết rằng, nụ cười ấy vẫn đang chờ ngày anh trở về… ngày anh và em cùng nhìn nhau …mà chẳng cần nói ra điều gì hết.

À… Con đường tinh yêu… đó là một kỉ niệm to đùng đùng mà chỉ riêng mỗi anh và em hiểu cảm xúc nó mang lại. Em còn nhớ vì sao anh hay nói đó là con đường tình yêu không? Đơn giản vô cùng, vì mỗi lúc chở em đi… anh đều đi một con đường…một địa điểm… lần nào cũng vậy…nên anh nói nó là …Con đường tình yêu đấy…. Ở đó, mỗi lần đi …là mỗi cảm xúc khác nhau…nhưng chung quy, đó là cảm xúc của tình yêu mang lại… hoặc có thể, là một mối quan hệ…không thể nở hoa…vì đơn gian, anh không muốn hoa tàn… anh chỉ muốn nó cứ e ấp…nở từng nụ hồng thôi… cứ mãi thiếu thiếu một điều gì đó để bùng cháy  mãnh liệt. Anh nghĩ điều ấy, sẽ giúp cả anh và em…luôn có nhau…luôn nhớ và nghĩ về nhau nhiều hơn mỗi tối…mỗi sớm mai đầy nắng vàng trải dài trên con đường của mọi ngả đường… Lúc ấy, anh và em đều là những gì đó không thể tách rời xa…

Em còn nhớ cái không khí lành lạnh của con đường tình yêu mang lại không? Của những cơn gió đêm nhẹ nhàng làm chất xúc tác để mình có lí do đan bàn tay vào nhau…để có những cái ôm đầy yêu thương dành cho nhau và anh yêu cái ngả đầu vào lưng từ phía sau của em… rồi em khẽ nhìn anh trong gương… Bụp bụp bụp… Mỗi khi em nghe anh nói cụm từ này…nghĩa là sao? Em biết không nà… Chắc là cô bé của anh đang tủm tỉm cười khi đọc dòng này … Đó là cách để anh báo em rằng… Em ơi, sắp bị giồng rồi đó… ôm anh chặt vào và hãy cứ tựa vào vai anh nhé…Đơn giản vậy mà không hiểu, thế mà cũng …nói “ bụp bụp bụp” theo anh… Khờ me quá đi…

Đôi mắt của em chính là biển hồ làm thuyền tình anh mãi say đắm men tình ấy… Anh muốn em hiểu rằng, mỗi lúc nhìn vào mắt em…anh nhận ra nhiều thứ lắm… Nó giúp anh mạnh mẽ hơn..nhưng cũng không thể rời xa em…. Anh đã đóng dấu khắp khuôn mặt bầu bĩnh của em rồi đấy nhé… Ở mỗi lần, em vuốt tay ở mặt…những lúc mỗi sáng em rửa mặt..em đều chạm vào anh đấy nhé…đều phải nhớ anh…Ý nghĩa của sự đóng dấu đấy.

Từng đó những hình ảnh, những kỉ niệm cứ lật đi…lật lại…hằng ngày …đủ làm anh cảm thấy hạnh phúc mỗi lúc không em kề bên… em đừng để lạc mất nhau nhé…đừng để mối quan hệ này…tiến triển hơn nhé..đừng để nó ra hoa…vì sẽ có lúc nó tàn đấy…. anh và em hãy cứ chỉ là như vậy…cứ để mọi thứ tự nhiên như chính cách anh đến bên em… cứ để những cơn gió đêm ấy..giúp em đủ niềm tin hơn ..để yêu anh trọn vẹn hơn…để dành cho anh những gì là tốt đẹp nhất…và anh cũng sẽ như vậy…

Đến lúc phải dừng lại để anh kịp lấy lại cảm xúc ở hiện tại..để hoàn thành những công việc của một ngày bận rộn rồi…để tiếp tục theo đuổi những dự án riêng…nhưng động lực và niềm tin..thì đang nằm ở em…ở những lần em cười, ở những lần em nhìn vào anh… Cám ơn em nhé… cám ơn em đến bên anh…

Em à, sau cùng anh muốn em hiểu rằng… Anh “ nghiện” em thật rồi…!


Không có nhận xét nào: