Trang

HẠNH PHÚC KHI CÓ EM…

Khẳng định lại một câu nói cho hạnh phúc ngọt ngào là cách nó tạo dựng thế giới màu hồng rực rỡ, giữa chuỗi ngày định mệnh sắp tới…Có hay chăng điều lo lắng cho một kết cục tươi đẹp hay viển vông chạy theo tiếng gọi của con tim không nơi bến đỗ ấy… Nhưng dù có như thế nào đi nữa thì …điều anh hạnh phúc nhất lúc này là có được em…

Có được em… không phải là một kì tích mà đó là giai thoại cho một tình yêu đầy sóng gió và cam go. Thử thách giữa lòng người, giữa sự sống bất diệt, giữa lòng tin và trách nhiệm, giữa đấu tranh và nhẫn nại,… Tất cả đó thôi, không phải là điều anh mong muốn …nhưng thực sự ..để có trái tim em..có được nụ cười mỗi sáng thức dậy…có được khoảng trời bình yên giữa cuộc sống đời thường đầy sóng gió này… thì những thử thách đó quả thực vẫn chưa là gì so với “ giá trị “ từ chính nụ cười và trái tim nhân hậu ấy.

Ngày hôm nay… khi bước trên đường dài xa xôi với riêng mình anh và chiếc bóng siêu vẹo hình hài bởi nắng, bởi gió, bởi nhớ em, bởi suy nghĩ,… về những điều mông lung của một kẻ đang yêu dành cho người mình yêu nơi xa ấy…. Anh lại bắt đầu tập viết ra những ngôn ngữ của trái tim được lồng ghép bằng mực tình yêu để tạo ra những bức thư chân thành từ nơi xa …gởi tới em như một lời chúc mỗi ngày… Tuy rằng, có thể nó sẽ khiến em thấy ngạt thở …bởi rằng, mỗi bức thư là triệu nụ hôn với tỉ lần ôm em thật chật…cũng là để vơi đi chút gì đó mang tên nhớ em…

Đừng vội cười rồi trách móc sao anh lại đi xa …để em ở một mình nơi xa…để em ở lại giữa phong ba …rồi không sợ rằng em sẽ cô đơn và sẽ gục ngã trước các vệ tinh vẫn bám lì theo em… Nói là anh tin em thì chưa đủ… và chưa khẳng định được rằng mọi thứ luôn ở bên anh…nhưng nếu anh nói rằng…anh không quan tâm..thì anh lại vô tình đẩy mọi trách nhiệm và câu hỏi hờ hững cho em… Cuối cùng, tại sao ư?... Vì anh yêu em… yêu ở trái tim chân thành và thánh thiện ở đôi mắt cũng như nhân cách sống của em… Và dù rằng, tình cảm thì chẳng biết về sau…và trái tim lại là cô nàng bướng bỉnh mà ngay chính chủ nhân cũng khó mà kiểm soát được… thế nên, em hãy cứ là em…hãy cứ để trái tim tự do nghĩ về ai đó… Lúc này, có thể là anh…và anh cũng mong mãi mãi là như vậy?... Nhưng nếu những cơn gió đẩy cơn mưa của giọt nắng ra xa vòng tay anh ở một ngày nào đó thì ..anh cũng sẽ mỉm cười thôi… Vì hạnh phúc nơi em…lại là nụ cười nơi anh…

Dù đó là lí do gì đi nữa thì chắc có lẽ và chắc chắn là nước mắt anh sẽ rơi…nhưng sẽ rơi vì em hạnh phúc thật sự…và sau cùng mới là cho số phận chưa đủ tốt để có được em. Qua tất cả mọi chuyện để đến giờ …hạnh phúc nơi anh là viên mãn…thì anh luôn nguyện cầu rằng, nếu mọi chuyện xảy ra như đúng những gì nó sắp đặt thì …em hãy nhớ về những kỉ niệm của tình yêu này nhé… Đôi khi, đó lại là bức tường vô hình đủ để em vẫn tỉnh táo ….và sau cùng là bên anh.


Anh nói lan man rồi… có thể là do anh lo lắng…cũng có thể vì khoảng cách địa lí…hay do anh thiếu suy nghĩ …. Uhm, mọi thứ đều có lí do và cấp độ của nó thì khác nhau mà thôi. Vẫn sẽ luôn danh cho em những điều tốt đẹp nhất của một kẻ không có được sự may mắn trong cuộc sống … Nhưng cuối cùng câu chuyện là có em… sự may mắn quá đỗi xa vời của anh nhưng đã thành hiện thực … như chuyện cổ tích giữa đời thường.
Đêm nay, cái cảm giác trống rỗng sẽ xâm chiếm anh nhanh lắm đây… nếu không muốn nói…lúc này, nó đang ngự trị trái tim anh… ngự trị cả cái tôi …bởi thế, anh chẳng thể nào viết được từ nào mang tên công việc…mà chỉ biết đuổi theo những dòng chữ bất tận…dòng chữ dẫn tới trái tim em..dẫn tới sự kiêu hãnh của riêng mình anh.

Trong vô vàn lí do anh đặt ra để bao biện cho khoảng lặng nơi này…cũng chẳng thể nào làm vơi đi…mà lại càng nhớ em …nhớ lắm đôi mắt biết nói ấy… Nhưng cũng không quá lo lắng khi mà những dòng tin nhắn cứ được gởi liên tục…đủ để anh biết rằng, em luôn ở bên anh… cả trong giấc mơ mỗi tối và của đêm nay.

Trăng hôm nay thật sáng…và đêm nay, sẽ là đêm đầu tiên anh ngắm trăng….cũng đã lâu rồi anh chưa ngắm trăng một mình… kể từ ngày anh biết em…và xem em như mặt trăng tình yêu của anh rồi… Thế nên, không có em…anh lại làm phép hoán đổi số mệnh…để rằng, tối nay…trăng sẽ là em… và ở nơi xa ấy…em cũng sẽ nhìn thấy anh nhé…từ vầng trăng đó… Đơn giản thôi, đó là hạnh phúc của những kẻ lãng mạn nhất hành tinh…hoặc là sự nhảm nhỉ của đôi tình yêu “khùng” thời đại số này. Nhưng dù gì đi nữa, yêu và được yêu…là điều cảm xúc mang lại rất nhiều hệ quả mà ngay cả người đang yêu cũng không thể hiểu vì sao lại làm như vậy..?

Có lẽ, bức thư cũng đủ làm em ngạt thở rồi… anh không thể chịu đựng được cảnh mường tượng em đang đọc những dòng viết này..giữa màn đêm hịu quạnh ấy… Nhưng đó là cách duy nhất để khoảng cách được gần nhất có thể….

Cám ơn em nhé… Thật hạnh phúc khi có em..!


Không có nhận xét nào: