Trang

VẪN TIN VÀO NGÀY MAI…

Tin từ chỉ có 3 chữ cái được người dùng ghép lại và dùng để trao cho những ai thật tin tưởng cũng như là thước đo cho giá trị mỗi người… Tin một người..nghĩa là ta vô tình để sự nghi ngại xếp ở thứ yếu trong mối quan hệ… Tin ai đó, cũng có nghĩa ta sẽ đầu hàng với nỗi sợ hãi của ngày mai… à không, phải nói là ta không còn biết sợ vào ngày mai… Và niềm tin ấy – chỉ có thể có trong tình yêu, ngốc nghỉ?


Em tin vào ngày mai mình có nhau không? Hay chỉ là những lời nói nhẹ nhàng của em…với hai hàng nước mắt tuôn rơi trong mùa đông ..giống hết như câu nói của ngốc… “ Đừng nhắc nữa, cứ để mọi thứ tự nhiên và… anh hãy ra đi một cách nhẹ nhàng như một cơn gió…có đến và sẽ đi. Nhưng hãy đừng báo trước khi nào ra đi.. vì em sợ …em sẽ không thể mạnh mẽ để đón tin ấy”… Ngốc có biết không… Yêm em và được em yêu đó là niềm hạnh phúc lớn nhất của anh… Và… Xa em..đó lại là sự bất hạnh..bất hạnh ở điểm cuối con đường khi ta đã không thể vững vàng nắm đôi tay bé xíu lại với nhau… Nói xin lỗi thì nhiều quá… Nhưng lỗi là do anh… anh vội vàng mừng rỡ khi bắt gặp thiên sứ của tình yêu… mà cứ ngỡ là sẽ có được mãi mãi… Cứ ngẫm nghĩ mà xem, e nhỉ? Làm sao đôi ta có thể trọn hạnh phúc… Hạnh phúc…không thể anh và em tự quyết được… Nó chỉ có trong cổ tích ..hoặc phải là thiên sứ như ngốc… còn anh, chỉ là con người và không thể rũ bỏ mọi thứ…đó là sự ngụy biện trắng trợn cho sự hèn nhác và không dám đấu tranh vì hạnh phúc của mình…

Anh thua.. thua ở sự sắp đặt số phận khi cái đến và đi đều rất nhanh… nhanh hơn cả sự vô tâm thường nhật của anh…khi mà anh càng cố vun đắp hạnh phúc bằng vật chất sau này…để trọn tình cảm với em… Em nói đúng lắm, yêu một người vô tình …à không, vô tâm như anh…. Chẳng khác nào tự đâm con dao vào ngực.. rút nhanh thì sẽ đau..để lâu thì càng chảy máu nhiều… Kết cục thì lựa chọn của em …luôn là đau nhất… Còn anh, thì cứ lạc lõng …bơ vơ giữa biển tình..khi mà con thuyền không thể kéo nổi buồm căng theo gió…mà cứ để sóng đánh lạc mất hướng… Anh lại thua thêm lần nữa… có thể anh rất cừ trong  việc thiết kế và tạo dựng một con thuyền ..nhưng để căng buồm và đón được những đợt gió đưa thuyền nó gió ra khơi..có vẻ …đó lại là điểm yếu của anh… Thời điểm anh căng buồn thì lại không có gió… cũng chính như sự quyết tâm của anh để có hạnh phúc cũng là lúc.. mọi thứ lại không hậu thuẫn cho anh…


Ngốc ah, mình sẽ viết Nhật Ký Yêu Xa nhé… Ở đó, có lẽ là sự hạnh phúc nhất… cả anh và ngốc đều có thể …vui vẻ cho con thuyền đi theo đúng trí tưởng tượng nhỉ? …Sẽ không có nhiều sự tác động của những phiền phức xung quanh… anh có thể sẽ rất vô tâm …khi mà anh đang và đã thu dọn đống rác …như chính những công nhân chăm chỉ thu gom..đống rác thì quá lớn… còn anh thì quá nhỏ bé so với nó… anh lại không có đủ may mắn để có thể kéo thật nhiều người cùng dọn với mình… thế nên, anh chọn cho mình phong cách cặm cụi… nó cũng đồng nghĩa …anh sẽ có rất ít thời gian để dành cho em…với những câu chuyện thường nhật..bất tận và vui vẻ… Ngốc – vì thế, mình hãy cứ để lại những tin nhắn yêu xa..thay cho những dòng thư ướt đẫm sự nhớ nhung của tuổi trẻ đang khát khao yêu và được yêu… và của những ước mơ, những hoài bão cho một tương lại thật màu sắc dành cho cả anh và ngốc nhé…

Okie! Nhật ký yêu xa sẽ kết thúc khi một trong hai… cảm thấy nó không còn là sợi dây bền chặt… Anh chấp nhận điều ấy …khi mà ngay cả chính anh..niềm tin dành cho sợi dây này cũng chẳng phải là vĩnh cửu… anh lo lắng nhiều thứ..và điều anh sợ ,..chính là em sẽ rất mệt mỏi cho mối quan hệ không rõ ràng này…mờ mờ rồi lại ảo ảo.. hạnh phúc đó..rồi sau đó lại là những giọt nước mắt mặn đắng…

Cảm giác kết thúc của một thói quen… ngốc sợ không? Với anh…anh không sợ..mà là cảm thấy cô đơn lắm… Cô đơn trong tiết trời này…khi dạo bước trên con phố quen thuộc..dù dòng người vẫn rất đông đúc... Còn ngày ấy… khoảng trời dù có rộng những bên em..anh vẫn thấy nó quá nhỏ so với tình yêu anh dành cho em… Em cười chứ gì?...Đúng thật mà… Khi những câu chuyện hài hước anh kể cho em… em cười phá lên… thì không gian ấy..có lẽ em vẫn chưa thực thoải mái… 

Em vẫn hay nói với anh những từ anh ơi.. anh à… Em biết không, mỗi khi em gọi anh..chỉ là vu vơ thôi…anh biết… anh cũng nói lại là... à ơi… những lúc ấy anh thương em biết nhường nào… và anh muốn lao tới đến ôm em..mặc xác cho khoảng cách và sự cô đơn đang hành hạ mình… Anh hiểu rằng… mỗi lúc ấy… em rất cô đơn… và em muốn có anh ở bên cạnh… Em à, sự thực anh cũng muốn như vậy…

Gởi hình cho nhau…là cái cách…mình hay dùng nhất em nhỉ? … Nó ghi lại khoảnh khắc mà chỉ có đôi ta mới có..dù anh biết nhan sắc của anh cũng chỉ sắp xỉ với Kim Tan thôi…. Thằng đó là ai thế nhỉ? Hihi…


Đong đưa giọt mưa trong chiều se lạnh này ..giữa tiết trời xuân… Sẽ là những kỷ niệm cuối cùng …anh muốn ghi lại để lưu luyến cho tháng ngày còn bên em… Có thể anh sẽ lặng lẽ để gió thổi đi… nhưng tâm trí và tình yêu…anh luôn dành cho em… Dù rằng, điều ấy rất khó tin..như chính sự Tin mà anh đã nhắc từ đầu… Mặc điều ấy, khi tình yêu vẫn còn… Nghĩa là anh vẫn còn tin em.. Thiên sứ tình yêu của anh… và em biết không?

Hãy tin vào ngày mai nhé… Tin vào những điều tốt lành nhất… Tin vào sự may mắn và điều kì diệu mang lại… Tin thật nhiều nhé… Chỉ khi có niềm tin… cả anh và em…mới thực sự có được sự kì diệu… Để cho Nhật ký yêu xa không còn là sự tồn tại cho có …em nhé…  Ngọt ngào là thế phải không em? Nhưng nếu có cay đắng thì hãy..mạnh mẽ lên… Ngốc nhé… Nơi xa ấy, có lẽ em đang rất lạnh… nhớ mặc áo ấm và giữ mình .. Ngốc nhé…


Saigon ghi dấu một bóng hình siêu vẹo…!

3 nhận xét:

Nặc danh nói...

Tôi không còn tin tưởng vào khái niệm tri kỷ hay tình yêu sét đánh nữa. Nhưng tôi bắt đầu tin rằng có đôi lúc trong đời, nếu đủ may mắn, ta sẽ gặp được người hoàn toàn phù hợp cho mình.

Không phải bởi vì người đó hay chính bản thân ta hoàn hảo, mà bởi vì những khiếm khuyết của hai ta được kết hợp và sắp xếp theo một cách có thể giúp hai người cảm thấy dễ chịu khi ở bên nhau.

Nặc danh nói...

Nơi nào Có Ngày Mai?!?

SongHuong nói...

Mình chỉ tin vào hiện tại..ngày mai sao xa quá