Trang

LẠNH...

y vậy mà cũng đã gần đến những ngày …no phải đi tìm một miền đất hứa khác…  Nó sẽ chẳng biết nơi ấy có gì…có được như những gì nó mong muốn hơn hay không..và có thể nó sẽ chỉ dám ảo tưởng cho sự đơn điệu về một tương lai nhạt nhòa hơn… Nhưng điều nó đang và dễ cảm nhận hiện tại…chính là đơn côi…


Đơn côi trong tâm hồn và cái lạnh thấu xương của những ngày này miền bắc… Có lẽ, nó sẽ phải cần lắm một năng lượng nóng của đất Sài thành cùng vòng tay thân thương vô bờ bến của đại gia đình nó… Ngay lúc này đây, nó đang cảm nhận được cái lạnh ấy…dù rằng nó …đang ở miền Nam..

Công việc với những dự án mới cho năm mới, những chiến lược, hoạch định mới …chắc chắn sẽ choáng hết thời gian của nó ở nơi ấy – Cũng tốt, có lẽ …như vậy sẽ làm nó bớt nhớ Cô nàng đỏng đảnh Sài gòn ấy…với những cơn mưa bất chợt và cái nắng lạnh lùng ngay sau ấy…
Blog này sẽ vẫn là nơi mà nó có thể chia sẻ mọi thứ trên này… những câu chuyện hè phố cho đến cái nhìn thiển cận của 1 thằng khờ…và được tô vẽ lên một bức tranh đa màu sắc của vạn vật xung quanh…thêu dệt thành những câu chuyện đầy tính nhân văn có, tính bi có, và cả những câu chuyện tình yêu mà …gã tác giả nhà quê …đã mạo muội nghĩ ra với trí tưởng tượng của một con kiến…. Chỉ đơn giản từng ấy pham trù xoay quanh cuộc sống nó… Và nó trải lòng cùng những người bạn trên Blog này… Như vậy, có lẽ cuộc sống của nó thêm chút ý nghĩa…
Lẳng lặng lên chuyến tàu đêm..giữa sân Ga sài gòn…cùng những cơn gió nhè nhẹ của một mùa xuân gọi..cái khí thế, háo hức của dòng người về quê đón nắm mới…vô tình đã chạm vào nỗi nhớ, nối đau,…. Nó vẫn mỉm cười…vì biết rằng…đêm nay, thời khắc này….những cơn gió sẽ đong đưa con tàu này…như lời tiễn biệt..người anh hùng ra trận…
Trận chiến thì có người sống kẻ bỏ mạng… Nhưng ở cái thời bình này..sẽ là vinh quang và tủi nhục… ngay trong tòa án lương tâm của mỗi người.. Và lẽ đương nhiên, nó không và chắc chắn …không muốn nó lại kẻ thua cuộc…
Thật tốt khi chuyến đi vào giữa đêm… vì trong hàng ngàn thứ màu…sắc cuộc sống này… Nó lại yêu cái màu đen của ban đêm… cái màu này có vẻ xấu xí và ..chẳng có chút khí thế tẹo nào… Nhưng nó lại cảm nhận được cái thật trong đêm.. cái thật ở từng nơi không thể lẫn vào đâu được… Và nó mong sao, khi trời sáng…sự thật ấy lại là điều xa xỉ cho những ai đang sống dưới mái che của một hình nhân khác… trong đó, dĩ nhiên là có nó… Vá nó thẩy tủi nhục mỗi khi màn đêm buông xuống… Đêm thì luôn sống thật…mà những con người đi đêm lại sống giả ….ấy thế mà Đêm luôn được và sẽ chắc chắn bị mọi người hiểu sai cái sự thật phù phiếm ấy…
Tôi muốn nói rằng… những ai đang sống với cá tính như thế nào..dù đẹp có..xấu có…thì hãy cứ sống với chính nó…vì đó mới là con người của bạn…vì đó mới chính là cái mà bạn muốn cả thế giới nghĩ về bạn… Chẳng ai có thể thay đổi suy nghĩ của bạn…ngoài bạn… Tôi cũng đang chẳng biết mình là ai… bởi lẽ đó, tôi luôn đi tìm chính bản ngã của mình ….có thể nó đã và tiếp tục làm đau những ai vô tình hoặc hữu ý bước ngang qua

 …Sẽ rời xa nơi này…đế đến nơi khác… LẠNH HƠN…

1 nhận xét:

SongHuong nói...

Nguoi ra di dau khong ngoah lai
Sau lung them nang ..la roi day
Chuc tac gia thanh cong va tim duoc hoi am ap trong cai lanh hon ay