Trang

NGÀY GIÓ…

Ngỡ mà lại hay khi ngày ấy trong đếm giá rét giữa mùa đông… Anh lại gặp được em… Ngộ nhất là khi anh hỏi tên em là gì… Em lại chỉ nhìn anh rồi đưa những ngón tay bé xíu lên giữa những cơn gió đang thổi rất mạnh… À, em là người của gió nên không có biết lạnh hả?... Em lại mỉm  cười …rồi lẳng lặng bước đi….


Nụ cười thật sáng, nước da trắng ngần, đôi mắt to và đen…. Ôi, cái mái tóc dài ấy…thướt tha trong gió…. Gió lại siêu lòng thổi càng mạnh như say nắng chính con người mà gió gặp phải… thì người như tôi..sao mà không siêu vẹo theo gió được cơ chứ… Cứ thế, tôi dảo bước theo từng nhịp của em…  Tóc em đang rối bởi cơn gió đáng ghét kia…nhưng những lần vuốt tóc của em… làm kẻ si tình này muốn đổ theo… Cứ như vậy, tôi cũng đã biết em là ai?...

Rồi những ngày sau ấy, chẳng phải tôi có việc qua ấy…. Nhưng tôi luôn có thói quen phải đứng giờ ấy…lúc ấy, chỉ để gặp em… và đi theo em như những gã khờ dại.. Em thì vẫn thế, chỉ cười và chẳng nói …. Cứ tiếp tục đi em, anh sẽ còn theo em nữa.?? Đó là lần …em ấy tỏ thái độ không vừa lòng với tôi..khi cứ lờn vờn theo em… Nhưng cái nhíu mày của em..giữa ngày gió này… lại làm tôi thấy yêu cuộc sống này thế…. Hay kẻ đang yêu…thì lại luôn nhìn thấy cái đẹp ở  bất kì những hành động nào của nàng nhỉ?... thôi mặc kệ, cứ lẽo đẽo theo….như chính cách mình yêu cô ấy…

Rồi nó trở thành thói quen lúc nào không hay….. Cho đến một lần, tôi đợi mãi mà chẳng thấy em đâu cả… 1h…rồi 2h… cho đến 3h… Trời đã khuya, và tôi đã liệu mình tới gõ cửa nhà nàng….
Và…


( Còn nữa…)

Không có nhận xét nào: