Trang

CHẤP NHẬN NHÉ...

                                                      Đến lúc này, chợt nhận tình tỉnh mộng…
Đến lúc này, chợt nhận không còn ai…
Đến lúc này, hoàng hôn đã buông rồi..
Tôi nhận ra sự thật từ giọt nắng..
Nước mắt đã nói lên..
Em và tôi phải chia xa…
Giọt nắng cũng đã khóc… Từng hạt nhỏ li ti..
Đủ lấp đầy khóe mi… Trong muôn vàn câu hỏi…
Chất chứa đầy nỗi nhỡ… Cao vút tận trời xanh…

CÁM ƠN EM

Tưởng rằng, hôm nay…sẽ chỉ là một ngày nhàm chán với công việc và những suy nghĩ lo toan về cuộc sống… và càng thấy hưng phấn xen lẫn nỗi lo khi tết cận kề rồi… Cũng không ít những suy nghĩ rằng mọi người, nói như vậy thì vơ đũa quá…mà có lẽ là hầu hết những ai đang sống và làm việc có vẻ ..ít người nào dám sống thật với chính mình mọi lúc mọi nơi… Các bạn va tôi ơi, đừng nhẫm lẫn nhé… 

XUÂN - MÙA CỦA THA THỨ....

Chẳng ngoa khi nói ở thời điểm này…có vẻ như mọi người đang xích gần lại nhau hơn… bỏ qua lỗi của nhau nhiều hơn…hay chỉ là cách họ nhìn người mình yêu …thấy yêu hơn…Mà tôi hay gọi đây là Mùa tha thứ… Nó là kết quả của hiệu ứng mùa… Mùa xuân…

TÌNH KHÚC ĐÊM…

Mọi thứ dường như lắng đọng sâu trong tâm hồn anh… Tâm hồn đang và sẽ tiếp tục bị đục khoét bởi những vết thương lòng… Đau đớn và buồn tủi khi mãi mãi trong anh không thể tin vào điều ấy… không thể tin vào những gì anh đã thấy…càng không thể chấp nhận được sự thật ấy… dù rằng anh đã cố gắng học cách chấp nhận dù mọi chuyện có thể xảy ra…

NHẶT TÌNH…

Nếu tình yêu là sự vun đắp từ nhiều phía….không hẳn ở 2 phía..nó là sự tác động tương đồng, cân bằng của những câu chuyện hằng ngày….những luông ý kiến phiến diện từ rất nhiều người xung quanh mối quan hệ ấy… Thì có vẻ chăng, tình yêu là sự nhặt nhạnh chăm chỉ, ân cần của những người trong cuộc xuất phát từ trái tim của sự khát khao tìm về hạnh phúc…


BỐI RỐI


Em à… Hôm nay anh thật bối rối khi gởi đến em vài dòng nghuệch ngoặc … khi mà cái cảm xúc trong anh đang dâng trào với nhịp độ càng nhanh mỗi lúc xuân về mà chẳng có áo ấm bên mình…

Ở tận nơi xa ấy, có lẽ em cũng đang trông ngóng về cái ngày mà đôi ta có thể gặp nhau… Anh hiểu cái cảm giác chờ đợi là như thế nào… Mỗi đêm về, anh luôn dành thời gian nhiều nhất để cùng trò chuyện với em… Tuy rằng qua chiếc phone nhưng anh luôn biết nơi ấy và nơi này…khoảng cách xa nhưng lại rất gần nhau…

NGỐC À..!


Lưỡng lự lắm khi anh mới có thể đặt bút viết cho em vài dòng cho những gì anh muốn gởi gắm nơi em… nơi tình yêu của đôi ta… Nói là vài dòng nhưng với anh…đây là bài viết dài nhất, khó nhất và anh muốn em đọc nhất…

MÓN HÀNG CUỐI CÙNG…

AAAAAAAA
“ Chờ tao với..” Tiếng nói có phần uể oái của một cô gái Sài thành vọng ra ngoài cửa..khi cô bạn cùng phòng đã lên đường đi làm…. Cũng là tản mạn cơn gió gần cuối thu của bầu trời đen kịt chuyển về đêm… Cái dáng vẻ ngái ngủ, mệt mỏi của cô gái ấy làm bất kì ai cũng ngao ngán cho kiếp sống …. Nhà trọ của cô đang ở..chẳng khác nào một cái ổ chuột..nhếch nhác và bẩn thỉu… Nhưng lạ thay, trong xóm trọ này..hầu như ai cũng thương cảm cho cô ..có phần ưu ái nhiều…

...MỘT THOÁNG KON TUM…


Sự thực Kon Tum là một tỉnh của những vẻ đẹp hoang sơ với bầu trời trong xanh, gió và nắng là điểm đặc trưng….tô vẽ thêm sự mạnh mẽ của những chàng trai Tây Nguyên… Nhưng bên cạnh ấy… vẫn có sự mềm mại duyên dáng của một sớm mai với sương giăng khắp lối, với từng tán lá thông vẫn còn e ấp ngái ngủ..cùng với những giọt cà phê đen tạo nên một sắc hương ngọt ngào và rất lãng mạn này…

SỢI DÂY TÌNH NGƯỜI....

Hôm nay, khi đang trên đường đi tới Ông Ích Khiêm, Quân 11.. Tôi đã giật mình khi nhìn hình ảnh dưới…

Không phải vì nó quá lạ hay quá đặc biệt…. Mà nó vô tình đánh thức rất nhiều suy nghĩ trong tôi… Đó là sự giúp đỡ lẫn nhau dù trong mọi hoàn cảnh…mọi yếu tố dù khắc nghiệt nhất… nhưng hình ảnh đó đã gởi đoi một thông điệp quá rõ ràng…

ĐỂ DÒNG ĐỜI TRÔI THEO…GIỌT ĐEN!


“ Đầu tiên, tác giả viết bài này dành cho những người đã vô tình chạm vào giọt đen và tình cờ nghiện thứ thức uống này như phần không thể thiếu trong cuộc sống thường nhật…”



HƯƠNG XƯA…

Ngày qua ngày khi mọi thứ cứ diễn theo cách ngông cuồng của nó..theo những làn hương bay vô định về cuối chân trời kỉ niệm ấy… lại là khoảnh khắc nó “chộp” được niềm an ủi khi lần đầu…hương xưa ấy lại quay về.

TẾT…


Còn nhớ năm nào, thời sinh viên.. cái độ này là đã rục rịch chuẩn bị hành trang để lên yên ngựa về tết rồi… Không khí lành lạnh…xe bon bon trên đường…hai bên  xuôi ngược những dòng xe..chở đầy ắp đồ để chuẩn bị cho cái tết của tất cả vùng miền… Lại được thưởng thức …cái “đã” mắt của những phiên chợ gần tết với đủ màu rực rỡ của hoa, của con người và của mọi thứ… Từng gương mặt tươi như hoa tham gia vào lễ hội “chợ” cuối năm..cũng làm tăng thêm sự náo nhiệt của những tỉnh lẻ…

18 +++ = HÌNH ẢNH CHO GIÁO DỤC ...

Không phải đây là cụm từ mới mẻ trong thời đại này… mà đơn giản là nó hàm ý cho những ý nghĩa của tuổi mới lớn…
18 +++ và hơn thế nữa… Khi mà mọi người ai cũng sẽ phải lớn…ai cũng sẽ phải chịu trách nhiệm trước những hành động của mình… trước bản thân, pháp luật hay với những người xung quanh mình…
Nó thể hiện cho cá tính và cái tôi đang lớn của lứa tuổi… Nó là sự giao thoa giữa điểm cuối của sự nũng nịu và điểm đầu của sự trưởng thành bắt buộc…

XÓM TRỌ… CHO NHỮNG ƯỚC MƠ...

Trong con đường nhỏ loằn ngoằn chống chênh này…với 2 bên là những hàng quán mọc lên nhan nhản đủ loại dịch vụ..cùng với sự nhếch nhác của 1 khu ổ chuột nằm kế bên con kênh đen ngòm sực mùi hôi thối giữa lòng Sài thành này.. lại chính là thiên đường nhà trọ giá rẻ với đủ loại thành phần từ sinh viên đến những người làm thuê cho cả những anh chàng, cô nàng văn phòng với mức thu nhập nhấp…
Giá nhà trọ ở đây chỉ giao động ở

10 ĐIỀU TÔI NGHĨ…



ÁO RÁCH ..NHƯNG VẪN RẤT THƠM..!

Trong lúc đang ngồi nhâm nhi li cà phê cùng chiếc lap như mọi khi. Bàn số 9 dường như luôn thuộc chủ quyền của tôi.
Rồi bống nhiên có một chú xe ôm tầm khoảng 45t ngồi xuống bên tôi… Với khuôn mặt nhễ nhãi mồ hồi…Quần áo khá luộm thuộm cùng đôi bàn tay đen nhẻm… “ Cho 1 li cà phê đen đi cô chủ ơi?” Là câu mà Chú ấy nói …. Vừa ngồi xuống… Chú lấy tờ báo bên cạnh ra đọc.. Nhưng có vẻ …chú ấy đã đọc rồi nên lại bỏ  xuống ….sau đó ghé nhìn Lap của tôi…

HỘI CHỨNG KIM TAN = KIM…RỒI SẼ TAN..

Đu theo sự thành công về việc PR hình ảnh của Kim Tan đang nổi đình nổi đám…vì sự cuồng thần tượng của những giới  trẻ Việt Nam khi đăng những Clip tỏ tình với thần tượng… cùng với những bài viết nhảy múa của những tờ báo xung quanh chủ để Kim Tan… Tôi cũng muốn dành một bài viết …về Kim Tan…nhưng không phải là hưởng ứng phong trào, cũng không để PR cho chính mình…mà tôi muốn nói đến khía cạnh…tại sao lại có hội chứng như vậy?

KHOẢNG CÁCH HAY TRẢ NỢ TÌNH XA ....

Khoảng cách giữa hai trái tim đôi khi còn bao la, rộng lớn hơn cả khoảng cách giữa các vũ trụ…hay khoảng cách giữa các kiếp luân hồi…
Nó rộng lớn, xa cách và rất tàn nhẫn….khi làm đau và tổn thương cho nhau… Sự vô hình đã làm trí tưởng tượng vẽ ra rất nhiều thứ trong ấy… mà chỉ làm đau những người trong cuộc…
Trong tình yêu – cảm nhận cho sự xa cách muôn trùng giữa những kẻ si tình luôn ẩn chứa nhiều điều mà mỗi người đều chịu tổn thương, chịu đau trong hành trình sống… Nó lưu giữ mãi và đôi khi bùng sáng như ngọn lửa nóng hừng hực…rồi vô tình lịm tắt và mãi mãi không thể cháy…

YÊU MỘT NGÀY ….LÀ HÔM NAY

… Bỗng một ngày em nói: “ Mình chia tay nhé?”.. Hụt hẫng đan xen những cảm xúc hỗn độn cứ va vào người nó… rồi vỡ tan như chính tình yêu hiện tại.
Tại sao vậy Nhỏ? – Nó chỉ mong sao được một lần nghe câu trả lời từ chính người nó thương yêu nhất. Nhưng…. Chiếc điện thoại hiện đại cũng không thể kéo dài hơn cuộc nói chuyện ấy, để người có thể nghe và có thể biết mình sẽ rất đau..khi mà Nhỏ vội bỏ máy…để chạy theo sự xa hoa của phố xá phồn thịnh xứ người….

…LẠI CÀNG NHỚ!

Đó có phải là cảm xúc mà mỗi người khi cố quên một ai đó, một cái gì thân thuộc hay một sự việc đau buồn nào ấy… thì lại càng nhớ về nó da diết hơn hay không?!
Lại càng nhớ …là lúc tôi cố quên nỗi đau ấy …
Lại càng nhớ… Tôi lại càng tìm về nơi ấy..nơi diễn ra những kỷ niệm có thể rất đau ấy..

VẼ ƯỚC MƠ TRONG MƠ ƯỚC…

Ngòi bút của ngôn ngữ… quá đơn điệu..với những gam màu cơ bản nhất không thể vẽ lên hết những luận điểm của cuộc sống hiện tại. Cũng không thể vẽ lên được ước mơ của một số phận trong nhân thế này… Càng không tạo ra được giá trị cuộc sống thực…

NGHĨA CHA – TÌNH MẸ…

Tới tận bây giờ… tôi mới có thể viết gọn gẽ và ngon lành cụm từ này… Nhiều người sẽ té ngửa vì câu nói này.. Nhưng thực sự tôi thấy hổ thẹn trước cụm từ này… Nghĩa cha – tình mẹ là những gì thiêng liêng nhất của một mối quan hệ tình cảm mà ít người có thể hình dung tới tận cùng của cung bậc cảm xúc…vì nó là vô tận...
Đã quá nhiều lần tôi đá thốt lên 2 từ… Bố ơi hay Mẹ ơi nhưng không tài nào có thể nói …thêm là … Con cám ơn bố mẹ đã sinh con ra đời.. mà chỉ qua những hành động hay những món quà nhỏ nhân ngày sinh nhật hay một vài ngày lễ của năm dành cho cha mẹ.

NGƯỜI GIÀU…KỂ NGHÈO VÀ ỨC CHẾ

Chuyện người giàu và người nghèo luôn là đề tài nóng trong xã hội này. Khỏi phải nói mức độ nóng của nó… khi mà ngày ngày lên báo mạng…bạn có thể đọc được vô số những thông tin liên quan đến họ…đó có thể là những phi vụ làm ăn lớn, đó là những của cải siêu sa xỉ, đó là mức đọ chịu chơi về mua sắm, có thể là những trò chơi ngông đến quái đản của giới văn nghệ sĩ hoặc của một vài cầu thủ với những biệt danh nghe là tởm… Và đâu đó, bạn cũng có thể nhận ra sự thấp thoáng của những tít giật về những gương mặt vượt lên số phận, của những trò đùa mà vô tình quấn lấy một số phận nghèo khó nào đó…mà họ cần tình thương của mọi người… Sự đối nghịch phản ánh ngay cả ở những bình luận của kẻ giàu và người nghèo…

LẶNG LẼ SAU ÁNH HÀO QUANG...


Sau rất nhiều phù phiếm, hào quang và sự trăn trở của sự nghiệp, cuộc sống hiện tại này. Thành công hay thất bại...với tôi đều là sự THÀNH CÔNG đáng chấp nhận nhất... Nó có thể là bài học lớn sau những lần thất bại toàn diện...của 1 trận bóng giao hữu, của 1 phi vụ làm ăn đổ  bể, của 1 sự trao niềm tin không đúng chỗ, hay chỉ là 1 tình yêu đổ vỡ... Tất cả ....tôi cho nó là những thành công vang dội mà khi còn " thở" đã đạt được...

LỜI PHẬT DẠY - HIỂU NHƯ THẾ NÀO..?



" ...Người ngu biết mình ngu, 
Nhờ vậy thành có trí. 
Người ngu tưởng có trí, 
Thật đúng là chí ngu..." - kinh Pháp Cú


Có nhiều sự giải nghĩa khác nhau nhưng suy cho cùng cũng là sự giác ngộ của chính bản thân... của ta hiểu ta... 

HÀNH TRÌNH HÀ NỘI - HẢI PHÒNG

LỐI THOÁT...

Hôm nay, khi trời chuyển dần về đông… cái se lạnh của thành phố nào nhiệt này báo hiệu cho mùa Noel
sắp về, cũng là mùa tết nguyên đán đấy… bỗng làm tôi muốn rời bỏ ngay…để về với vòng tay ấm áp.. tôi nhớ nhà… Nhớ những món ăn của bố nấu.. nhớ những cái bánh nóng hổi mà mẹ hay làm khi về đêm.. nhớ những câu chuyện tào lao cùng anh trai giữa ngồi nhâm nhi li cà phê ban đêm ngoài ban công… Cũng nhớ tiết trời rất lạnh ở Tây Nguyên… mở mắt ra… và từng ấy cảm xúc ùa về… Tôi tự hỏi: Tôi làm nhiều để làm gì? Suy cho cùng thì cũng chỉ là để sống tạm cõi trần này… 

MĂNG ĐEN - ĐÀ LẠT 2 TRONG TÔI...


Thật tiếc là trong suốt 12 năm ở nhà cộng thêm 4 năm đại học... tôi chưa từng lên Măng Đen dù được sinh ra ngay tại Kon tum. Măng Đen cách trung tâm Tp Kon Tum chừng 50 km. 

HẢI PHÒNG - BẠN ĐẾN CHƯA?!

Trong tour du lịch xuyên việt.. tôi luôn ấn tượng với Hải Phòng… ngoài những tai tiếng như vùng đất của những tay anh chi khét tiếng, vùng cảng đầy những chuyện thị phi thì …Hải Phòng mà tôi đến…mang trong mình vẻ đẹp thật …lạ ở con người…ở cảnh vật và tâm hồn sâu lắng của biển Đồ Sơn.

XONG BỮA SÁNG…

Thứ hai đầu tuần là…ngày tôi ghét nhất…Ghét ở cái luật công ty..và hệ thống báo cáo. Ghét luôn cái phát biểu phát ngán…của BLĐ về 1 chủ đề nhưng được sào nấu rất tinh vi… Ghét cái vẻ mặt rất nghiêm trọng dù éo có vấn đề gì… Ghét cái xã hội hiện tại này…
Thế nên, bữa sáng của tôi thứ 2 phải thật ngon…
Với cơm tấm sườn, bì, trứng,… Sống là phải ăn mà…. Nhất là rơi vào cái ngày Ma ám này nữa…
 Nôn cho xong vài câu chữ cho rồi bữa ăn khó nuốt này với lời hứa và bài báo cáo hoành tráng cho BLĐ…đáp lại tất nhiên là sự kì vọng xen lẫn vẻ nạt nộ…của vài thành viên trong Ban quản lý..kiểu cho nó vui ấy mà…
Lết ra quán Coffee thưởng thức giọt đen mà ngọt!...      

CỨ

Cứ mãi tìm men trong tình say...
Để vương mãi mối tình đầu..
Để hận cả mưa khi nhạt nhòa...
Để thỏa nỗi lòng người cô đơn..
Chìm trong đêm rồi bỗng lãng quên...
Chìm trong gió rồi bỗng hóa mây...
Chìm trong lệ rồi bỗng hóa thành tro...
Cứ vậy nhé, nỗi buồn dài thê lương...
Để ngàn đời, lưu danh kẻ sầu bi...
Để ngàn thu, gọi mãi người của gió..
Để trong tim, ai đó tìm về đâu...


Cứ mỗi lúc gào tên em cùng sóng..
Trong đêm tối giữa biển khơi muôn trùng...
Nghĩ về nơi ấy - bỗng nhói lòng.

GIẤC MƠ...

Hai à, nhiều khi Ục tự hỏi là ..những gì Hai lo lắng, Hai bận tâm như những câu chuyện hằng ngày hai kể nào là: chính sách VN, nội tệ, ngoại tể, kinh tế vĩ mô, dân khổ, cuộc sống,.... mà chẳng bao giờ Ục thấy Hai than phiền cho mình cả. Lúc nào cũng nghĩ cho người ta không à. Hai nhớ không...trong bệnh viện, Hai bệnh mà lúc đi hành lang ...thấy rác Hai vẫn cúi xuống nhặt rùi tìm thùng rác để bỏ... Đi qua phòng WC của bệnh viện nữa chứ...mùi thì khỏi nói luôn... thế mà Hai vẫn nói dẫn Hai vào chỉ để.....tắt vòi nước ...mà ai đó...quên tắt.... Rùi lại thêm câu nữa: " Ai cũng không có ý thức thì làm sao tương lai con cháu đc sống trong môi trường trong lành được,....? nhiều lắm ...nhưng lúc đó Ục lại chẳng bận tâm...vì Ục chỉ biết là Hai đang bệnh thôi mà...sao lại cứ phải đi lo những chuyện đâu đâu không vậy... Khi bệnh mà Hai vẫn như vậy... 

TÀO LAO

bởi Bui Ngoc Hoang (Ghi Chú) viết vào ngày 23 tháng 4 2011 lúc 8:37


[ BÙI NGỌC HOÀNG - HUYỀN THOẠI CỦA NÓ ] NHỮNG ĐIỀU ƯỚC NHỎ NHOI...

1- Một sớm mai thức dậy, nhân dân lo lắng cho chính phủ, và yêu cầu giải thích tại sao lại giảm giá xăng lần nữa. Bộ tài chính lại phải giải trình: " chúng ta có nhà máy lọc dầu Dung Quất đã chạy đúng công suất thiết kế, bây giờ không những đủ cung cấp cho nhu cầu trong nước mà còn xuất khẩu nữa, nguồn dầu mỏ trong thềm lục địa VN đủ để chúng ta dùng trong vòng vài trâm năn nữa, nên nhân dân yên tâm"

TẠM THỜI BIỆT LY ...ANH NHÉ..!

Tạm gởi HAI đó lời chia tay... 
Tiễn đưa theo gió ngàn nụ cười.. 
Gởi tặng về người chút bình yên... 
Biệt ly trao nhau, triệu tiếng yêu..! 

Nó tiễn anh một chiều đầy u ám...
Khóc nghẹn lời chất chứa đầy trong tim...
Xa nhau rồi, Hai có biết hay chăng..?!

THỬ...

Thử một lần để biết ai sẽ nghĩ đến nó...
Sẽ là gì ..nếu chẳng thể là của nhau..

Sẽ rất đau..nếu đó là sự thật..
Đành chấp nhận ..dù phải trả giá đắt... 
Nhớ là nghĩ tới ai...
Sâu trong lòng..cảm giác buồn đau đau...

CẢNH GIÁC CAO ĐỘ...

Mới hôm qua được dịp đi Coffee với ông anh cùng dòng khác giống…
Hẹn 8h coffee.. Ơ thế mà hắn 8h30 mới mò tới… Mịa, nhưng cũng may là kế bên có con nhỏ nhìn cũng được …biết nó là dân Bắc sau khi ả gọi ly cà phê… Nhìn ả và ghé mắt nhìn láp chắc…ả này tầm tuổi mình đang làm ở YanTV… ơ mà làm đâu thì kệ chứ ta…

KHI YÊU..

Tìm đến tình yêu…mọi người nghĩ sẽ gặt hái được gì?

100% kì vọng vào hạnh phúc viên mãn và trọn vẹn nhất…
100% tin vào sự thủy chung của người đối diện…
100% nghĩ người yêu sẽ không bao giờ bỏ rơi mình ( người được nửa còn lại cưa cẩm)
100% muốn biết quá khứ của đối phương dù rằng câu nói…em/anh không quan tâm đến quá khứ mà chỉ quan tâm điến hiện tại thôi?!
100% tin vào chữ duyên…..

ÔI CÁI ...ĐỆT..!

Trong một hội quán nhỏ…trà đạo.. lại xuất hiện nhiều thế những tay đánh bài…họ sát phạt nhau với những cái vung tay thật mạnh, ánh mắt lạnh ngắt và hàng tá câu chửi thề…không thể tục hơn… Lẳng lặng phía bên kia lại là một nhóm sinh viên đang tranh luận các đề tài...Góc nhỏ của quán lại là khoảng không của tình yêu với 1 cặp đôi đang say xưa trao nhau những lời nói ngọt ngào cùng với cử chỉ vuốt ve… Góc còn lại, đó bạn biết là ai?.... Nó đó…

ĐIỆU NHẢY TRẦN GIAN….

Mọi người đều nhắn tin offline phàn nàn về 1 thằng nhóc sinh năm 1988 lại viết về đời và toàn chuyện buồn một cách lý sự và vô ích… Có viết ra thì cuộc sống vẫn tiếp điễn và luôn phải chăm lo chu toàn cho đường đua mỗi người tới đích một cách an toàn… Thêm câu nói là viết lắm về trần gian thế tục này làm gì… Vốn dĩ nó đã mệt khi nhắc tới rồi.. ngẫm nghĩ làm chi cho “hại não”.
Uhm, thật là lạ Nó chỉ thích viết những chủ đề như vậy…nó thích nhìn đường viền hay cái khung của bức tranh hơn là trọng tâm của hình ảnh đấy… Và nó xem 2 từ trần gian là cái khung của cuộc đời này… Ta đang bon chen tạo ra các bức tranh khác nhau sau mỗi khoảnh khắc…mỗi giây..à không… nhỏ hơn cả đơn vị giây…mà không có 1 chiếc máy ảnh nào có thể chụp được bức ảnh toàn diện nào về xã hội, về cuộc sống,… Nó thay đổi quá nhanh..nhanh hơn ánh sáng và cả suy nghĩ của mỗi người… Vì sao ư? Vì nó là tổng hợp của tất cả những suy nghĩ nhanh như điện của mỗi cá thể sống trong vũ trụ và cũng là tập hợp của triệu triệu vạn vật phát ra những điều kỳ diệu làm thay đổi hành tinh này…

BẢN NGÃ - TÔI TẠO RA THẾ GIỚI..!

Không ngoa… nhưng chính tôi mới là người tạo ra thế giới này. Câu hỏi được đặt ra chính là “ Tôi dùng gì để tạo ra thế giới này?”.
Không đơn giản chỉ là 1 công cụ…mà nó chính là sự vô cùng đơn giản của suy nghĩ…. Chỉ hồn nhiên vô tình cường điệu hóa nó lên là tôi có thể tạo ra thế giới ….
Thế giới có gì nhỉ?

MẤT BAO LÂU...


Mất bao lâu để một con người có thể hòa mình tìm được mọi thứ khi họ cần.
Mất bao lâu để những người xung quanh có thể hiểu được chính ta và nó…
Mất bao lâu để số phận một con người có thể tự quyết định được định mệnh
Mất bao lâu để tàn dư cuộc sống không bủa vây tới bất kỳ ai mỗi khi vô tình chạm nhẹ
Mất bao lâu để thời gian có thể hàn gắn một vết thương dù nhỏ nhất
Mất bao lâu để mọi thứ kết thúc như tự chính nó xuất hiện…
Mất bao lâu để xây dựng một cung đường hạnh phúc mà ai cũng có thể đi trên đó…
Mất bao lâu để tim mỗi người ngừng đập và hoạt động mãnh mẽ trở lại…

CHÂN TRỜI…

Khác hẳn với những chuyến đi phượt mọi khi, lần này… chuyến phiêu lưu của nó là đoạn đường rất xa… có thể theo như tựa của bài viết đó là tìm về chân trời…. – Chân trời ở đâu?! Thì nó sẽ đi về đó…

VAY HAY TRẢ

Sáng nay, mọi thứ như im lìm…và đứng im nhường chỗ cho những dòng suy nghĩ hư hư ảo ảo… về Kiếp trọ trần gian này.
Đó là tại sao những gì thuộc về chúng ta… nói là thuộc nhưng liệu có tồn tại thực sự như chính cái từ ngữ sáng tạo của con người đặt ra không?
Đó là những mối quan hệ trong cùng một khoảng hay đoạn thời gian sống chung cùng nhau và sẽ cùng ra đi dù trước hay sau, sớm hay muộn… điều gì sẽ đọng lại cho thế hệ tiếp nối?!
Đó là những chuyến đi bất tận, những thành công rực rỡ của một nhân vật lịch sử nào đó? Rồi cũng sẽ bị chôn vùi trong đống rác thời gian của thế hệ mai sau…
Đó cũng có thể là những nốt nhạc trong một bài hát bất tận và không có hồi kết…

TÌM NIỀM TIN - HÀNH TRÌNH LÒNG VÒNG

Hành trình bắt đầu từ phía sau bóng tối của những mộng mị thường nhật, của những toan tính lọc lừa, của những lần ve vãn sự cô đơn nơi bóng đêm ngự trị… Đó là khoảng thời gian mà mỗi người trong đời luôn tự phải ngao ngán nhăn mặt để nghẹn nuốt trôi… Vứt bỏ sự thật tái tê đấy…  Nó, tự thưởng cho mình một hành trình để tìm kho báu cuộc sống… Kho báu ây mang tên Niềm tin.

SÁNG MÃI MỘT VÌ SAO

Không một chút nghi ngờ, cuộc tình chúng mình sẽ không bao giờ phai…
Không một chút ân cần, nhưng anh vẫn hiểu em luôn mãi bên anh,
Không một chút đau buồn, nhưng đôi khi ta vẫn hờn trách nhau…

CỐ QUÊN...

Xóa hết những nỗi nhớ, in hằn sâu trong trái tim
Xóa hết những ký ức, đi cùng theo tháng năm.
Dẫu có những tiếc nuối, thôi ta đành chôn kín.
Cố giữ những tiếng nấc khi đôi ta găp nhau
Ánh mắt trao thân thương, khi đôi tim xa vời…

SÀI GÒN - QUI NHƠN

Chuyến phiêu lưu này bắt nguồn từ một kế hoạch bị hủy trước đó. Ê chề vì hụt hẫng… Nó và một người bạn…lên đường ngay sau đó. Một buổi chiều nắng nhẹ của Saigon…và một mùa mưa to, bão ở miền trung… Tất nhiên, điểm đến của nó là …Bình Định  - Nơi có bạn thân của nó đang theo học.

PHẬN ĐỜI NHẠT...

Não lòng nhìn cảnh quê hương...
Bộn bề đâu đó, tình thương hoang tàn
Đất nói, biển gọi, tình tan
Đâu đó tiếng khóc oán than phận đời
Gào khóc, xót thương tình người
Lệ rơi lê bước, tiến người xa xa...
Đêm đêm, gõ mõ cầu an..
Biển gợn, sóng vỗ đánh tan gió trời...
Gió trời thầm thì đẩy từng đợt sóng
Vô thường phận đời nhạt trong biển

ĐỢI...



Sóng vỗ nhẹ nhàng thuyền rời bến..
Biển lặng xanh ngắt, tình chia ly!?
Đời vẫn thế, vẫn từng đợt sóng...
Ồn ào, khắc khoải...nhớ bóng ai?
Gió thoảng hồn xưa, thuyền mãi mãi..
Đợi chờ sóng vỗ, ôm hồn người...