Trang

TÌNH KHÚC ĐÊM…

Mọi thứ dường như lắng đọng sâu trong tâm hồn anh… Tâm hồn đang và sẽ tiếp tục bị đục khoét bởi những vết thương lòng… Đau đớn và buồn tủi khi mãi mãi trong anh không thể tin vào điều ấy… không thể tin vào những gì anh đã thấy…càng không thể chấp nhận được sự thật ấy… dù rằng anh đã cố gắng học cách chấp nhận dù mọi chuyện có thể xảy ra…


Em vẫn thế tinh khôi và trong trắng như bọt tuyết giữa mùa đông… lạnh và không thể ấm…anh vẫn cố gắng nâng niu nhưng hình như …tuyết thì sẽ tan đúng không em? Tan theo cách mà em đã nói… Đúng, mọi thứ em nói về anh…về những cảm nhận, những thứ liên quan xoay quanh cuộc sống của anh… Nó đều làm em cảm thấy buồn vì quĩ thời gian anh dành cho em quá ít…về những lần gặp nhau chớp nhoáng… về những kỷ niệm anh cố gắng tô vẽ thêm cho mối tình ngắn ngủi này…  Tất cả, có lẽ không đủ dày để níu kéo em…những kỷ niệm ấy không thể tạo nên một tình khúc đẹp để em mãi lưu luyến và nhớ về anh như kẻ si tình giữa mùa đông…

Em chọn con đường khác, có lẽ thênh thang hơn…. Tươi đẹp và đầy rực rỡ hơn..hay chí ít..sẽ là những câu nói…lời hứa về một tương lai tốt đẹp nhất… anh luôn mong điều ấy.. Riêng với anh, những cử chỉ tạo nên tính cách đáng yêu nơi em thì vẫn mãi còn đó… Những cái nhéo mà em hay gọi là véo vẫn dễ thương và ngọt lịm…dù rằng anh rất đau… Nhưng đó lại là cái tình yêu cháy bỏng mà em luôn dành cho người em yêu nhất… Anh vẫn nhớ điều ấy…

Lần đầu mình gặp nhau…. Trời mưa rất nhiều… như dự đoán cho một mối tình đầy sóng gió…Anh hiểu và càng cố gắng hơn..để có thể là người công nhân chăm chỉ nhất …làm ra con thuyền vững chãi, mạnh mẽ và tình cảm của anh luôn đong đầy..như chính những cơn gió mạnh nhất…đủ để làm căng buồm xuôi mái chèo tới qua những nốt trầm …về với bến hạnh phúc… Nhưng mọi thứ như sụp đổ bởi chính sự chăm chỉ …thuyền thì vẫn xuôi ….nhưng có lẽ, anh vô tình đánh rơi la bàn để rồi con thuyền lạc hướng và anh mất em…
Anh mất em bởi lý do thật ngớ ngẩn khi mọi thứ vẫn đang rất dịu dàng, ấm áp và …đầy hứa hẹn… anh cũng chẳng hiểu tại sao một con thuyền khác lại ra khơi …đầy đủ và có lẽ rất đẹp…không đẹp sao chứ?! Khi nó đủ sức mê hoặc chính người anh đang yêu… trong một phút lơ là khi anh đang làm nốt những chi tiết của con thuyền với dòng chữ “ Mãi mãi”… Dòng chữ anh ghi lên cũng đã xong..nhưng có vẻ quá trễ khi anh vội vã, hớn hở tìm để khoe với em….

Anh chấp nhận bắc thang từ thuyền của anh…qua con thuyền lớn và đẹp hơn để em được có hạnh phúc… Chiếc thang ấy là tất cả những gì anh dành cho em.. có nước mắt đằng sau nụ cười khi lần cuối anh chào từ biệt em… có cả những lưu luyến khi đôi tay dần xa nhau..khi anh chỉ có thể cầm tay em để trao cho người khác…. Mọi người giữa biển khơi có lẽ sẽ nói anh là sự nhu nhược mà tạo hóa cố tình tạo ra …để trêu người với số phận… họ cười anh như gã hề..ngốc nghếch, đáng thương… 
Anh vẫn như vậy…giờ thuyền đã ra khơi..đầy gió …nhưng anh chỉ xuôi chèo với chính chiếc bóng siêu vẹo trong đêm… giữa muôn trùng biển gió… để viết lên tình khúc buồn trong đêm…
Gởi em chút gió biển se lạnh, chút muối mặn tình sầu, chút kỷ niệm đã vội lãng quên nơi em để lúc nào đó có thể  khơi lại trong em chút bình an…mỗi khi cuộc sống vô tình đánh ngã em…

Có thể, à…em còn nhớ không? Lần đi bộ ở bãi biển trong đêm với vầng trăng tròn…anh chỉ lặng lẽ đi đằng sau em… Không phải vì anh không dám đi ngang em hoặc trước em để hứng chịu những nghiệt ngã cuộc sống… Mong sao em an lành… Anh đi âm thầm sau em.. như chính chiếc bóng…và anh biết rằng anh sẽ không thể bảo vệ em mãi mãi ….vì sao ư? Có lẽ mỗi người cũng có thể hiểu điều này…. Em không ngoại lệ chứ? Em chỉ mỉm cười …. Anh muốn sau em…để mỗi lần em mệt mỏi, vấp ngã,…. Em hãy cứ ngã đi…vì đằng sau em…mãi mãi là anh.. anh sẽ đỡ em…như chính tình yêu vĩnh cửu anh dành cho em… Rồi em nói, nếu mình hết tình thì sao…? A sợ điều ấy lắm chứ… Nhưng giờ anh vẫn sẽ là chiếc bóng âm thầm bên em…vì anh biết thêm…hết tình nhưng mình còn nghĩa em à…. Em có để ý không? Khi đi bên em …anh lại hay nghêu ngao bài hát “ Đàn ông không được quên hết tình còn nghĩa?” mà em hay gọi là nhảm nhí đấy?!

Cũng hay em nhỉ? Mọi thứ đến và đi thật vội vã…và anh thì không thể bắt được nhịp độ thời gian bây giờ… Chỉ biêt rằng… anh vẫn đi…tiến về phía trước… tiến về tương lai rạng rỡ… với con thuyền mà anh đã chăm chỉ làm cho đôi ta… nhưng mãi mãi anh sẽ luôn âm thầm đi sau em nhé…


2 nhận xét:

Nặc danh nói...

chỉ có trong phim Hàn. Hay tác giả là Nguyễn Nhật Ánh thứ 2

Nặc danh nói...

Ngoai doi co vay ko ta,chac la hiem hoi lam day