Trang

NỤ CƯỜI TRÒN TRỊA...

Mặt tròn tròn à, ngọt ngào nào mà chẳng có chút đắng cay… Nó có thể xảy ra trước, sau hay trong lúc đắm chìm với hạnh phúc viên mãn ấy. Thế nên, trong tình yêu đôi ta… mình sẽ phải mỉm cười khi ngọt ngào đến, phải gồng mình chống đỡ khi đắng cay ghé qua, phải rơi những giọt lệ khi phải chấp nhận một sự thật “ hoang đường” nào đó… Và trên tất thảy, phải hi sinh tất cả khi con đường tinh yêu ấy mãi mãi chỉ là bóng đêm… Bởi vậy, với hai từ “ hạnh phúc”  thôi…không có gì là không thể… không có gì là rào cản đủ sức cản lại thứ tình yêu màu của ánh trăng ấy.

Nếu mặt trời là thứ ánh sáng của sợi dây liên kết mọi tình yêu của trái đất này với hơn 7 tỉ người… Thì trong đó, ánh sáng mặt trăng …có vẻ như là “người làm chứng” của những định mệnh hay số phận gặp gỡ nhau ấy. 

Với tình yêu của anh và mặt tròn tròn thì chẳng có sợi dây liên kết của màu vệt nắng ấy… Mà chỉ có bóng đêm…con đường tình yêu và vệt sáng nhẹ của ánh trăng...dù rằng, ánh trăng ấy chỉ xuất hiện vài đêm trong tháng. Nhưng đó, có thể là định mệnh của cả anh và mặt tròn tròn… Vì với anh, từ khi gặp em – mặt tròn tròn của anh… đã là mặt trăng rồi. Đã là người bạn tri kỉ khi lắng nghe những điều tâm sự từ trái tim của anh, đã nở thành bông hoa tình yêu khi tay trong tay đi trong bóng đêm với tương lai vô định ấy, đã là nơi anh dựa vào tự lúc nào không hay…

Còn nhớ, trước khi chưa gặp em… mỗi đêm của anh dài đằng đẵng với người bạn duy nhất là mặt trăng. Thế nhưng, mỗi tháng  trăng chỉ ghé bên anh vài lần thôi…nhưng chỉ có duy nhất 1 lần là trọn tình và tròn trịa với anh nhất…. Bởi vậy, người bạn thứ hai và thường xuyên nhất lại là bóng tối …

Thế đó, dù bên anh..cuộc sống vẫn luôn náo nhiệt…vẫn tròn bổn phận của một người con, một người trưởng thành,…và có trách nhiệm với mọi người xung quanh. Gặp em…khi mà cốc nước đã tràn…khi mà sự chịu đựng đã vượt quá đôi vai vạm vỡ của anh rồi… thế rồi, chẳng chút đắn đo…em yêu anh mà chẳng cần biết tương lai sẽ ra sao…chẳng cần đòi hỏi ở anh điều gì cả. Khi ấy, anh hiểu rằng…mặt tròn tròn ấy, mãi mãi là mặt trăng mà anh muôn luôn chờ đợi…

Anh luôn nói..có em, anh có cả một thế giới. Nó không đơn thuần là câu nói để em vui..để em hiểu rằng, em quan trọng với anh đến nhường nào… Mà hơn tất cả, anh muốn em hiểu một sự thật không có gì thay đổi được… em và mãi mãi em là duy nhất trong anh. Nó không còn mang tính chất quan trọng như em nghĩ nữa…mà nó là một sự thật không cần chứng minh em à.

Mình hứa là sẽ đi về những cung đường của đồi cải ngồng vàng rực rỡ bay về trời, của sơm mai sương mù, của đôi thông, của ánh mắt yêu thương trao nhau trên con đường dài bất tận ấy, của những đêm nghe bản nhạc rừng du dương bên bờ suối reo ở một bản làng xa nào đó… và giờ là lúc mình thực hiện điều đó được chưa, mặt tròn tròn của anh?!...





Chỉ có duy nhất trong đời…anh thực sự khao khát được đi cùng em..mặt trăng của anh… được khao khát bên em…

Yêu lắm nụ cười tròn trịa ấy…



Không có nhận xét nào: