…Hiển nhiên,
nó sẽ chọn cho mình một nơi nó đến mà theo dòng đời và số phận cuối cùng. Có thế
sẽ phải rơi về cội và trở thành một điều gì đó có ích hơn…hoặc có thể nó sẽ bay
và rơi vào biển cả để được ngao du thiên hạ …cũng có thể sẽ bay mãi trong những
cơn gió kia để hòa mình vào không gian và cảm nhận từng đợt vỗ về của những làn
nắng sưởi ấm mọi thứ…
KHÔNG CÒN…
NGƯỜI VỀ….
Yêu em có lẽ
là quãng thời gian mà anh sẽ nhớ rất lâu đấy?! Quãng thời gian mà có thể nuốt
chửng mọi thứ chỉ để đổi lại ..mà đó là những bản nhạc du dương cho một mối
tình thơ mộng. Lời lẽ hoa mỹ có thể chỉ làm phức tạp lên một sự hoang mang tại
chính nơi mà nó đang nghĩ về mối tính ấy…. Không hoang mang làm sao, khi mà mọi
thứ dần trở về vị trí cũ và đẩy lùi từng cơn sóng ra xa thật xa ở tận chân trời
của biển ấy…
LĂNG KÍNH TẦM NHÌN…
Trong những
số phận đang dần trở nên nhạt nhẽo bởi tấn bi kịch cuộc sống mang lại này… có
thể nó đang rơi dần vào sự tuyệt vọng bởi những gì đang vướng bận… Nhưng trên hết
điều nó hiểu rằng có thể trở lại được không? Khi mọi thứ đã đi quá xa …xa lắm
trong hành trình tìm lại chính mình…Duy chỉ hiểu rằng, con đường mà nó đang đi…dần
ngược với những gì mà nó nghĩ.
Tầm nhìn
đang bị và có lẽ bị lu mờ bởi chính sự tự tin thái quá có phần ngạo nghễ của nó…
Nó đang phải trả giá cho tất cả những gì đã gây nên như một bài học cuộc đời lớn
mà phải gắng chấp nhận và nuốt thật chậm….với hai hàng lệ rơi nhòe lịch sử kí ức
của một thời đã qua…
ANH HỨA...
Để rời xa mối
tình xưa dấu yêu…
Để cất giữ
ngọn lửa của tình sầu…
Để mặc kệ thời
gian sẽ xóa nhòa…
Ngọn nến hồng
trong đêm đầy lưu luyến…
Gói quà thơm
trao nhau ánh mắt tình..
Chút nghĩ
suy về tương lai đầy nhọc nhằn…
Có bận chi
khi tình yêu là tất cả..
Anh vẫn sẽ
hướng về ngày chúng ta…
Sải bước yêu
nhau – hôn say đắm..
Giữa biển
muôn trùng gió ngưng thổi…
Giữa cát biển
vàng và đêm rơi lệ…
E ấp dấu
trong anh hình bóng em…
Tạm tin về
tương lai đầy tươi sáng…
Để sống trọn
hôm này - hương vị tình…
TÌM VỀ NƠI ẤY…
Khoan nói tới những công việc bộn bề sắp tới, khoan
nói tới những lần di cư bất đắc dĩ cũng chỉ để tồn tại và tự khẳng định mình…Những
lúc này đây, tôi chỉ muốn chia sẻ những dòng cảm xúc thật …cho một tình yêu,
cho một cuộc sốn, một biển lửa thiêu đốt con tim trong giây phút mà cái lạnh dần
làm tê cứng những dòng viết này…
KHOẢNG CÁCH GIÚP TA GẦN NHAU HƠN…
“ Em thân
yêu, sài gòn chắc có lẽ nóng lắm em nhỉ… Anh nghe nói trong đấy nhiệt độ đang
là hơn 30 độ C đấy… Khẩu trang và những dụng cụ bà già em nhớ mang theo mỗi khi
đi đâu nhé, nhớ chỉnh gương chiếu hậu và gat chống chân nhé…” – Đó là những lời
nó hay nói khi trò chuyện hoặc nhắn vài dòng tin buổi sáng kèm theo cái mặt nghệ
sĩ … như một lời chào ngày mới với người nó thương ấy. Và đó, là cách mà nó lo
lắng, quan tâm cùng chia sẻ với người yêu mình…
TRỞ VỀ ĐỂ ĐƯỢC SỐNG LẠI...
ĐÀN ÔNG ĐẸP TRAI VÀ PHỤ NỮ XINH GÁI…
Nếu là teen
girl thì thích trai đẹp Hàn Quốc dù rằng
theo nó ..cái đẹp ấy mang tên ẻo lả và thùy mị nên phải chăng teen girl đang
tìm sự ẻo lả mà hoa mỹ là dịu dàng, thùy mị của lo lắng và ga lăng hết lòng vì
người yêu dù rằng có thể bỏ gia đình để theo họ… Mà theo qui luật thì mỗi người
chỉ đi tìm cái mà mình thiếu mà thôi…hoặc để mãn nhãn cái mà mình cần… Vì thế,
teen girl thời nay.. có vẻ nam tính quá
và thích nuôi thú cưng mang tên cute boy..
Nếu là những
người phụ nữ văn phòng thì họ lại thích vẻ đẹp trai cuốn hút từ đôi mắt của
cánh đàn ông cùng với sự thật là họ có thành đạt trong công việc hay không
thôi? Đơn giản vì họ cũng đang tìm sự lãng mạn đã đánh mất từ cánh mày râu mà
chỉ mơ mộng trong đôi mắt của đàn ông đẹp mắt như vậy….Thực sự, phụ nữ tuổi này
…đang vô cùng mệt mỏi hay nói đúng hơn là đang mất niềm tin về cuộc sống có màu
hồng… Lúc ấy, họ rất mệt mỏi với teen girl với hội chứng cuồng trai đẹp…mà kết
quả họ biết rằng…sẽ chỉ có trong những thước film mà thôi…
TA LÀ AI...
" Hạt bụi của thời gian..." |
GIẤU EM ...
Ngày cơn gió
qua đi …cũng chính là ngày mà mọi thứ trở nên bình yên như xưa… Nói là bình yên
nhưng thật sự anh thích lúc cơn gió đó đang ở đây hơn… Nhưng thật sự, cơn gió
qua đi hay chính anh rời xa cơn gió… Cũng hay chăng đó lại là những hoài nghi
cho một cái kết đẹp, đúng không em?!
Ngày em đến…
mọi thứ vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát dễ thương ấy của anh với những bộn bề
công việc và lan man suy nghĩ cho những hình ảnh cuộc sống phản diện này…mà anh
chẳng thể tìm được cho mình lý do bào chữa hay ngụy biện 1s cho cuộc sống tươi đẹp mà hồi thơ ấu anh
đã nghĩ nó sẽ như vậy…
ANH NHỚ EM…
Không nói
chuyện với em…mà chỉ nhắn tin SMS lại làm anh nhớ …rất nhớ giọng nói ấy… Và những
lúc có cơ hội nói chuyện…anh chỉ muốn em hiểu rằng anh rất nhớ em.. Có lẽ, em
cũng cảm nhận được điều ấy trong từng câu nói của anh. Bỗng chốc rằng, anh chỉ
muốn nghe đi..nghe lại những lời ca thán của anh về em…cho một tình yêu bất tận
ấy…
IM LẶNG THẬT ĐÁNG SỢ…
Nếu ai tin rằng…
sức mạnh của điều gì làm mọi người tổn thương nhất… Đó không phải là tiền bạc,
cũng không hẳn là danh vọng…hay những đấng siêu nhiên khác… Mà theo nó, Im lặng
mới thực sự là sức mạnh đáng sợ nhất…
Im lặng mà
theo nó là lúc nó thể hiện bản chất cái tôi nhiều nhất nhưng ai hiểu được ngoài
chính người ấy… Nói cách này hay cách khác..điều không thể lường trước, không
hiểu và nhận thấy …luôn làm chúng ta lo lắng và chán ngắt cái cảm giác sợ sệt….
Và nó cũng đã như vậy?!
... HẠNH PHÚC HÒA TAN..!
Gật đầu ngay với sự kiêu hãnh mãnh liệt, em à?! Đơn giản vì anh và em đều là những tín đồ của cà phê và cùng hiểu giá trị
giọt đắng… Em chọn cho mình li cà phê sữa nóng… anh thì luôn dành cà phê đen
nóng…với hi vọng rằng…mọi sự khổ đau, mọi sự bất hạnh, mọi điều kém cỏi…trong
thế nhân…luôn dành cho anh… Em sẽ là những gì ngọt ngào nhất với nụ cười thiên
thần ấy…
SỰ THẬT…ANH GẶP EM!
Gặp lại em…Với
những cảm xúc đã chuẩn bị từ trước nhưng thực sự…thấy em với đôi mắt đang ngắm
nghía mà không phải tưởng tượng như mọi khi… Cũng quá lâu rồi với những xúc cảm
luôn nằm ở túi áo trong tim của sự kìm nén đến phát hét lớn… Nó muốn bẽn lẽn bước
thật chậm để cảm nhận được giây phút thiêng liêng ấy mà theo nó …sẽ rất lâu mới
có thể gặp lại được… Nó vô tình yêu cơn gió hôm ấy… mà phải chăng, giọt nước mắt
của những cơn gió lạ kia vẫn đang ôm nhẹ nhàng vuốt ve những nỗi đau ấy và thủ
thỉ cùng với nhân vật rằng: “ Sẽ ổn thôi! Anh đã về..”
NGÀY CỦA ANH…
NGƯỢC SÁNG…
Ngược sáng
là cách nó chọn để cảm nhận bóng tối ấy
cũng huyền diệu và mang đến sự thành công. Cũng là cách để nói lên..dù ở môi
trường như thế nào… ý chí, lòng quyết tâm và cái tôi luôn có chỗ cho những lần
được xướng tên THÀNH CÔNG ấy. Kể từ những lần ngược sáng ấy với những chuyến đi
phượt vô tận, những lần mà chỉ có ý chí mới giúp nó vượt qua … tôi đã nhận được
nụ cười của biển với hạnh phúc trọn vẹn
nhất. Trong đó, hiển nhiên tôi là người chiến thắng… một cách thuyết phục nhất.
CÓ AI NHẢM NHƯ TÔI…

CÓ HAY KHÔNG!?
Anh sợ cơn
gió lạ sẽ cướp mất em khỏi tay anh… sợ như chính những bản ngã anh trỗi dậy mỗi
khi nhớ về em… Và rồi, anh lại hát để chiếc lá ấy vô tình rơi về cội… để qua đi
những suy nghĩ bâng quơ nơi em… Một trái tim, một tình yêu là bài mà anh thích
nhất…anh cũng đã hát cho em nghe… Em cũng đã phải là khán giả bất đắc dĩ khi
nghe anh hát…nhưng thật sự đó là những gì tận sâu trong tim anh…
MAY MẮN - ANH CÓ EM..!
KHÚC CUA TỬ THẦN…CHO CUỘC SỐNG TẠM ỔN
Sống khép
kín, nó chọn cho mình một cuộc sống hầu như tách biệt hẳn với thế giới thực tại…
Nó ẩn mình sau lớp vỏ bọc bề ngoài có phần thô ráp ấy… Cuộc sống thì vẫn cứ tiếp
diễn và tạo ra khoảng thời gian của quá khứ… cái bất ngờ của tương lại... nỗi
đau, hạnh phúc của hiện tại… Nó hiểu và cảm thông cho vòng luẩn quẩn ấy.. Đơn
giản vì nó muốn mọi thứ được rõ ràng mà người đời thì lại cho rằng nó không có
chút gì là rõ ràng…giống kiểu…một người hiểu và vạn người không công nhận… Chấp
nhận là cái giá đầu tiên để bước lên trên mọi người… và nó đã làm được điều ấy
bởi cái tính Ngông cuồng ấy…
Cuộc sống hiện
tại của nó được ví von như đang chạy trên con đường đua mang tên LIFE và hiện tại
chiếc xe thời gian đang dần tới Khúc cua tử thần…. Bởi lẽ, nếu có bất cứ sai
xót nào… nó hoàn toàn có thể trắng tay và sẽ chẳng còn đường lui…
GÁNH NƯỚC MẮT QUA ĐÊM…
NỤ CƯỜI CỦA BIỂN…
Nghe những
âm thanh não nề với từng đợt sóng nhẹ nhàng có, gầm vang có,…nhưng sau cùng lại
rất êm ái và du dương khi bị xé toang bởi những nốt trầm …hay những khuông nhạc
dài…vô tận luôn dang rộng vòng tay đón mọi nốt nhạc mà sóng tạo ra… Từng nốt nhạc
đã tạo nên từng giai đoạn sống của mỗi người …dù tốt hay xấu nó vẫn cứ hiển hiện
như thách thức những bản tình ca đi cùng năm tháng… và thật không may..nó lại
nghiện cái bản nhạc đêm mà biển đã tạo ra từ khi… biển là biển…
VÔ TÌNH GẶP..!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)