Trang

KHÔNG CÒN…

Cảm xúc hiện tại chỉ là những gì còn vương lại…tựa như chiếc lá cuối cùng rời xa …và bay về nơi mà nó phải tới như một quy luật để nhường chỗ cho một điều tốt lành hơn với những mầm non xanh ngời… Nó cũng vậy, cũng sẽ như những chiếc lá vàng hoe của mùa thu buồn buồn… cũng sẽ phải hoàn thành sứ mệnh và bay vào cõi hư vô…

…Hiển nhiên, nó sẽ chọn cho mình một nơi nó đến mà theo dòng đời và số phận cuối cùng. Có thế sẽ phải rơi về cội và trở thành một điều gì đó có ích hơn…hoặc có thể nó sẽ bay và rơi vào biển cả để được ngao du thiên hạ …cũng có thể sẽ bay mãi trong những cơn gió kia để hòa mình vào không gian và cảm nhận từng đợt vỗ về của những làn nắng sưởi ấm mọi thứ…

NGƯỜI VỀ….

Chẳng bao lâu nữa, những gì thuộc về nó sẽ lại trở về với ngày ấy..với thực tại và có lẽ những cơn gió kia lại vô tình đầy những giọt nắng đi thật xa nơi này. Bao đêm rồi và cũng đã từ rất lâu…những thói quen cũ, những điều giản đơn thường làm mỗi ngày đã không còn…đã chỉ còn lại hư vô với những hoài niệm về một thời đã xa…

Yêu em có lẽ là quãng thời gian mà anh sẽ nhớ rất lâu đấy?! Quãng thời gian mà có thể nuốt chửng mọi thứ chỉ để đổi lại ..mà đó là những bản nhạc du dương cho một mối tình thơ mộng. Lời lẽ hoa mỹ có thể chỉ làm phức tạp lên một sự hoang mang tại chính nơi mà nó đang nghĩ về mối tính ấy…. Không hoang mang làm sao, khi mà mọi thứ dần trở về vị trí cũ và đẩy lùi từng cơn sóng ra xa thật xa ở tận chân trời của biển ấy…

LĂNG KÍNH TẦM NHÌN…

Trong những số phận đang dần trở nên nhạt nhẽo bởi tấn bi kịch cuộc sống mang lại này… có thể nó đang rơi dần vào sự tuyệt vọng bởi những gì đang vướng bận… Nhưng trên hết điều nó hiểu rằng có thể trở lại được không? Khi mọi thứ đã đi quá xa …xa lắm trong hành trình tìm lại chính mình…Duy chỉ hiểu rằng, con đường mà nó đang đi…dần ngược với những gì mà nó nghĩ.

Tầm nhìn đang bị và có lẽ bị lu mờ bởi chính sự tự tin thái quá có phần ngạo nghễ của nó… Nó đang phải trả giá cho tất cả những gì đã gây nên như một bài học cuộc đời lớn mà phải gắng chấp nhận và nuốt thật chậm….với hai hàng lệ rơi nhòe lịch sử kí ức của một thời đã qua…

ANH HỨA...

Ở nơi ấy…tôi chìm vào lãng quên..
Để rời xa mối tình xưa dấu yêu…
Để cất giữ ngọn lửa của tình sầu…
Để mặc kệ thời gian sẽ xóa nhòa…
Ngọn nến hồng trong đêm đầy lưu luyến…
Gói quà thơm trao nhau ánh mắt tình..
Chút nghĩ suy về tương lai đầy nhọc nhằn…
Có bận chi khi tình yêu là tất cả..
Anh vẫn sẽ hướng về ngày chúng ta…
Sải bước yêu nhau – hôn say đắm..
Giữa biển muôn trùng gió ngưng thổi…
Giữa cát biển vàng và đêm rơi lệ…
                                                                                    E ấp dấu trong anh hình bóng em…
                                                                                    Tạm tin về tương lai đầy tươi sáng…
                                                                                    Để sống trọn hôm này - hương vị tình…


TÌM VỀ NƠI ẤY…

Được trở lại nơi mà tôi không nghĩ mình sẽ quay về…. Đó có thể là một bước đi rất xa cũng có thể là một bước đi nhẹ nhàng cho một tình yêu lớn lao hơn… nhưng nó mang lại cho tôi rất nhiều xúc cảm để nhớ về một nơi xa ấy… Mà mới thôi, đã cho tôi những khoảnh khắc thật ý nghĩa… 

Khoan nói tới những công việc bộn bề sắp tới, khoan nói tới những lần di cư bất đắc dĩ cũng chỉ để tồn tại và tự khẳng định mình…Những lúc này đây, tôi chỉ muốn chia sẻ những dòng cảm xúc thật …cho một tình yêu, cho một cuộc sốn, một biển lửa thiêu đốt con tim trong giây phút mà cái lạnh dần làm tê cứng những dòng viết này…

KHOẢNG CÁCH GIÚP TA GẦN NHAU HƠN…

“ Em thân yêu, sài gòn chắc có lẽ nóng lắm em nhỉ… Anh nghe nói trong đấy nhiệt độ đang là hơn 30 độ C đấy… Khẩu trang và những dụng cụ bà già em nhớ mang theo mỗi khi đi đâu nhé, nhớ chỉnh gương chiếu hậu và gat chống chân nhé…” – Đó là những lời nó hay nói khi trò chuyện hoặc nhắn vài dòng tin buổi sáng kèm theo cái mặt nghệ sĩ … như một lời chào ngày mới với người nó thương ấy. Và đó, là cách mà nó lo lắng, quan tâm cùng chia sẻ với người yêu mình…

TRỞ VỀ ĐỂ ĐƯỢC SỐNG LẠI...

Tôi luôn tự hỏi về mình đang sống lại sau quãng thời gian đánh mất chính mình với chẳng đường có lẽ lui về quá khứ và sống trong miền ký ức quá nhiều hay …đang trở lại với chính con người thuở ban đầu…. Nhưng có sao, khi mà tôi đã dừng đúng lúc để trả lại sự bình yên cho vương quốc ấy…. Vương quốc mà mãi mãi không bao giờ thuộc về tôi mà nói theo cách này hay cách khác…Đó là sự trở về đầy kiêu hãnh của chàng lính ngự lâm lì lợm, kiêu ngạo và thách thức mọi rào cản.

ĐÀN ÔNG ĐẸP TRAI VÀ PHỤ NỮ XINH GÁI…

Phần lớn…phụ nữ luôn thích được ngắm những người đàn ông đẹp trai… Nói là ngắm nhé chưa cần xét lí lịch…
Nếu là teen girl thì  thích trai đẹp Hàn Quốc dù rằng theo nó ..cái đẹp ấy mang tên ẻo lả và thùy mị nên phải chăng teen girl đang tìm sự ẻo lả mà hoa mỹ là dịu dàng, thùy mị của lo lắng và ga lăng hết lòng vì người yêu dù rằng có thể bỏ gia đình để theo họ… Mà theo qui luật thì mỗi người chỉ đi tìm cái mà mình thiếu mà thôi…hoặc để mãn nhãn cái mà mình cần… Vì thế, teen girl  thời nay.. có vẻ nam tính quá và thích nuôi thú cưng mang tên cute boy..
Nếu là những người phụ nữ văn phòng thì họ lại thích vẻ đẹp trai cuốn hút từ đôi mắt của cánh đàn ông cùng với sự thật là họ có thành đạt trong công việc hay không thôi? Đơn giản vì họ cũng đang tìm sự lãng mạn đã đánh mất từ cánh mày râu mà chỉ mơ mộng trong đôi mắt của đàn ông đẹp mắt như vậy….Thực sự, phụ nữ tuổi này …đang vô cùng mệt mỏi hay nói đúng hơn là đang mất niềm tin về cuộc sống có màu hồng… Lúc ấy, họ rất mệt mỏi với teen girl với hội chứng cuồng trai đẹp…mà kết quả họ biết rằng…sẽ chỉ có trong những thước film mà thôi…

TA LÀ AI...


" Hạt bụi của thời gian..."
Giữa bộn bề cuộc sống thăng trầm này… Ta lại lục lai những món kỷ vật cũ kĩ ấy mang tên kỉ niệm để tìm lại chút hương tình trong câu ca dạo mẹ ru hôm nào …Hay chỉ để ghé thăm thị trấn mộng mơ ký ức ấy để thỏa mãn nụ cười tươi trong thời đại vắng bóng tình yêu này… Cũng chỉ là những cảm nhận cho một quá khứ xa vời và lùi vào dĩ vãng ấy… Và khi đó, cái câu Ta là ai? lại dồn dập tràn về khi ngẫm lại cái cuộc sống to đùng mà bé xíu trong trí tưởng tượng…và ngột ngạt trong từng câu nói này… Ấy vậy, mà ngôn ngữ cũng chẳng thể phá khoảng cách ấy …để rồi mọi thứ luôn chìm vào dấu 3 chấm lơ đãng ấy, hay duy cũng tồn tại bởi dấu chấm hỏi sau dấu chấm than buồn miên man ấy…

GIẤU EM ...

Ngày cơn gió qua đi …cũng chính là ngày mà mọi thứ trở nên bình yên như xưa… Nói là bình yên nhưng thật sự anh thích lúc cơn gió đó đang ở đây hơn… Nhưng thật sự, cơn gió qua đi hay chính anh rời xa cơn gió… Cũng hay chăng đó lại là những hoài nghi cho một cái kết đẹp, đúng không em?!

Ngày em đến… mọi thứ vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát dễ thương ấy của anh với những bộn bề công việc và lan man suy nghĩ cho những hình ảnh cuộc sống phản diện này…mà anh chẳng thể tìm được cho mình lý do bào chữa hay ngụy biện  1s cho cuộc sống tươi đẹp mà hồi thơ ấu anh đã nghĩ nó sẽ như vậy…

ANH NHỚ EM…

Chẳng cần những lời hoa mỹ về mối tình không hồi kết này.. Cũng chẳng cần những bồng hoa tươi thắm trao nhau ngày lễ tình yêu… Tình yêu ấy vẫn hiên ngang đứng trước mọi giông tố và thách thức với thời gian ấy… 

Không nói chuyện với em…mà chỉ nhắn tin SMS lại làm anh nhớ …rất nhớ giọng nói ấy… Và những lúc có cơ hội nói chuyện…anh chỉ muốn em hiểu rằng anh rất nhớ em.. Có lẽ, em cũng cảm nhận được điều ấy trong từng câu nói của anh. Bỗng chốc rằng, anh chỉ muốn nghe đi..nghe lại những lời ca thán của anh về em…cho một tình yêu bất tận ấy…

IM LẶNG THẬT ĐÁNG SỢ…

Nếu ai tin rằng… sức mạnh của điều gì làm mọi người tổn thương nhất… Đó không phải là tiền bạc, cũng không hẳn là danh vọng…hay những đấng siêu nhiên khác… Mà theo nó, Im lặng mới thực sự là sức mạnh đáng sợ nhất…

Im lặng mà theo nó là lúc nó thể hiện bản chất cái tôi nhiều nhất nhưng ai hiểu được ngoài chính người ấy… Nói cách này hay cách khác..điều không thể lường trước, không hiểu và nhận thấy …luôn làm chúng ta lo lắng và chán ngắt cái cảm giác sợ sệt…. Và nó cũng đã như vậy?!

... HẠNH PHÚC HÒA TAN..!

Em nói rằng em sẽ là cốc cà phê sữa nóng thơm lừng như chính tình yêu em dành cho riêng anh… Và anh sẽ là những viên đá bi nhỏ…để hòa cùng tình yêu ấy và sẽ vừa đủ cho cảm xúc anh và em…

Gật đầu ngay với sự kiêu hãnh mãnh liệt, em à?! Đơn giản vì anh và em đều là những tín đồ của cà phê và cùng hiểu giá trị giọt đắng… Em chọn cho mình li cà phê sữa nóng… anh thì luôn dành cà phê đen nóng…với hi vọng rằng…mọi sự khổ đau, mọi sự bất hạnh, mọi điều kém cỏi…trong thế nhân…luôn dành cho anh… Em sẽ là những gì ngọt ngào nhất với nụ cười thiên thần ấy…

SỰ THẬT…ANH GẶP EM!

Gặp lại em…Với những cảm xúc đã chuẩn bị từ trước nhưng thực sự…thấy em với đôi mắt đang ngắm nghía mà không phải tưởng tượng như mọi khi… Cũng quá lâu rồi với những xúc cảm luôn nằm ở túi áo trong tim của sự kìm nén đến phát hét lớn… Nó muốn bẽn lẽn bước thật chậm để cảm nhận được giây phút thiêng liêng ấy mà theo nó …sẽ rất lâu mới có thể gặp lại được… Nó vô tình yêu cơn gió hôm ấy… mà phải chăng, giọt nước mắt của những cơn gió lạ kia vẫn đang ôm nhẹ nhàng vuốt ve những nỗi đau ấy và thủ thỉ cùng với nhân vật rằng: “ Sẽ ổn thôi! Anh đã về..”

NGÀY CỦA ANH…

Nhiều lúc, em hay hỏi anh… một ngày anh làm gì? Có nhớ tới em không? Hiện tại anh đang như thế nào? Chụp hình anh cho em xem nhé?... E biết chứ?! Những lúc như vậy, anh hạnh phúc lắm í.. hạnh phúc khi từng  câu hỏi em chan chứa tình cảm cho anh mà mỗi khi anh hỏi lại, em có nhớ anh không? Là những cái Không…khuyến mãi theo nụ cười nhẹ nhàng. Lúc ấy, anh hiểu rằng…em cũng đang rất nhớ anh. Em à, sự thật là …anh lúc nào cũng nghĩ về em. Nhưng chính cái tính ham việc và thôi không cho em lo lắng về anh…mà nhiều lúc anh đã làm em buồn.

NGƯỢC SÁNG…

Đó luôn là những gì mà ai trong đời cũng vướng phải như một thói quen hay định luật sống… luôn và sẽ chải qua vô vàn những lần lội ngược dòng để mình chứng cho đời những gì mình sẽ làm được … những gì mà mình có thể vượt qua… Hay nói cách khác …để vượt qua chính mình.

Ngược sáng là  cách nó chọn để cảm nhận bóng tối ấy cũng huyền diệu và mang đến sự thành công. Cũng là cách để nói lên..dù ở môi trường như thế nào… ý chí, lòng quyết tâm và cái tôi luôn có chỗ cho những lần được xướng tên THÀNH CÔNG ấy. Kể từ những lần ngược sáng ấy với những chuyến đi phượt vô tận, những lần mà chỉ có ý chí mới giúp nó vượt qua … tôi đã nhận được nụ cười của  biển với hạnh phúc trọn vẹn nhất. Trong đó, hiển nhiên tôi là người chiến thắng… một cách thuyết phục nhất.

CÓ AI NHẢM NHƯ TÔI…

Nhận thấy nền kinh tế đang dần hồi phụt một cách cục bộ mà tôi không biết nên xin việc ở vị trí nào cho phù hợp với ngoại hình bảnh bán bao và trí thức nông không cạn. Mạo văn muội gởi lá thư xin việc tới quí công ty to đùng đùng xem xét chấp thuận cho tôi vào vị trí bé bé với mức lương bình bình để có thế phập phình…ổn định cuộc sống 1 usd/day. Đó cũng là những gì tôi muốn quí các bác lưu ý…

CÓ HAY KHÔNG!?

Em à, có hay không mình đang yêu nhau trong nhật kí yêu xa… Có hay không mình vẫn bên nhau dù đang rất xa nhau… Có hay không những dòng tin nhắn trao nhau luôn dành trọn tình cảm…

Anh sợ cơn gió lạ sẽ cướp mất em khỏi tay anh… sợ như chính những bản ngã anh trỗi dậy mỗi khi nhớ về em… Và rồi, anh lại hát để chiếc lá ấy vô tình rơi về cội… để qua đi những suy nghĩ bâng quơ nơi em… Một trái tim, một tình yêu là bài mà anh thích nhất…anh cũng đã hát cho em nghe… Em cũng đã phải là khán giả bất đắc dĩ khi nghe anh hát…nhưng thật sự đó là những gì tận sâu trong tim anh…

MAY MẮN - ANH CÓ EM..!

Gió lạnh – Cơn gió cứ vô tình làm nó nhớ da diết vòng tay ôm từ đằng sau ấy… Rồi vô tình choàng lên đôi vai …để lại một niềm hạnh phúc trọn vẹn …mà mỗi lần chợt nhớ… chỉ dám chợt nhớ thôi… Anh cũng không thể nào ngăn được dòng cảm xúc… Lần nào cũng vậy, anh viết quá nhiều những lá thư không hồi kết cho em – Ngôi sao may mắn của anh… Nhưng số lần em nhận được nó sẽ chỉ là những lần đếm trên đầu ngón tay. Hôm nay, anh sẽ dành cho em… À không, gởi tặng em những dòng cảm xúc mới nhất… Có thể nó sẽ khiến em khóc…Nhưng những giọt nước mắt ấy… sẽ là những giọt nắng trong ngày đầu của năm này… Sẽ là giọt nươc mắt của hạnh phúc, của những cảm xúc vỡ òa…. Và của những cái tôi ngự trị quá lâu trong anh…

KHÚC CUA TỬ THẦN…CHO CUỘC SỐNG TẠM ỔN

Sống khép kín, nó chọn cho mình một cuộc sống hầu như tách biệt hẳn với thế giới thực tại… Nó ẩn mình sau lớp vỏ bọc bề ngoài có phần thô ráp ấy… Cuộc sống thì vẫn cứ tiếp diễn và tạo ra khoảng thời gian của quá khứ… cái bất ngờ của tương lại... nỗi đau, hạnh phúc của hiện tại… Nó hiểu và cảm thông cho vòng luẩn quẩn ấy.. Đơn giản vì nó muốn mọi thứ được rõ ràng mà người đời thì lại cho rằng nó không có chút gì là rõ ràng…giống kiểu…một người hiểu và vạn người không công nhận… Chấp nhận là cái giá đầu tiên để bước lên trên mọi người… và nó đã làm được điều ấy bởi cái tính Ngông cuồng ấy…

Cuộc sống hiện tại của nó được ví von như đang chạy trên con đường đua mang tên LIFE và hiện tại chiếc xe thời gian đang dần tới Khúc cua tử thần…. Bởi lẽ, nếu có bất cứ sai xót nào… nó hoàn toàn có thể trắng tay và sẽ chẳng còn đường lui…

GÁNH NƯỚC MẮT QUA ĐÊM…

Hằng đêm, mẹ vẫn gồng gánh những đòn rau xanh mát lúc tờ mờ sáng ra phiên chợ đầu ngày… mong sao bán được hết những bó rau để đổi lại những cắc bạc lẻ nuôi tiếp ước mơ của những đứa con đang nằm ngái ngủ bên chiếc giường sập  sệ ấy…. Ước mơ về một ngày mai đàng hoàng hơn, rạng rỡ hơn,… Mẹ đã vẽ ước mơ cho những đứa con như thế…. Cuộc sống mưa sinh vất vả vô tình bủa vây vào thân phận bé nhỏ…đôi mắt hoen sâu vì những lần trắng đêm tìm hơi ấm, tìm kế mưu sinh cho những ngày kế tiếp… người mẹ ấy thật vĩ đại, vĩ đại lắm so với chiếc bóng siêu vẹo gồng gánh trên đường đời…nhỏ nhắn, chuệch choạc từng bước chậm chạp ..như muốn đổ gục xuống bất cứ lúc nào..

NỤ CƯỜI CỦA BIỂN…

Tiết trời có se lạnh hơn khi ngôi trước biển giữa màn đêm hoang vu này… Biển lại gieo nên bản nhạc u sầu than vãn cho kiếp mưu sinh sống tạm cõi trần…

Nghe những âm thanh não nề với từng đợt sóng nhẹ nhàng có, gầm vang có,…nhưng sau cùng lại rất êm ái và du dương khi bị xé toang bởi những nốt trầm …hay những khuông nhạc dài…vô tận luôn dang rộng vòng tay đón mọi nốt nhạc mà sóng tạo ra… Từng nốt nhạc đã tạo nên từng giai đoạn sống của mỗi người …dù tốt hay xấu nó vẫn cứ hiển hiện như thách thức những bản tình ca đi cùng năm tháng… và thật không may..nó lại nghiện cái bản nhạc đêm mà biển đã tạo ra từ khi… biển là biển…

VÔ TÌNH GẶP..!

Nó thẫn thờ đi trong cái lạnh của mùa xuân yêu thương ấy, khi mà bên nó chẳng có ai ngoài những cơn gió vô tình tát thẳng vào mặt như muốn nó tỉnh giấc mộng mị để thoát ra khỏi sự hoen ố của một năm cũ… nhưng thật lạ, nó chẳng thấy đau mà thấy tái tê trong trái tim. Vẫn cứ bước nhẹ nhàng, chậm rãi như trong cuốn film kí ức đang chạy trong bộ não ấy… Không gian lúc này, thật rộng rãi…thật thoáng mát…những tán lá cây như chào đón sự trở lại của người cô đơn sau bao năm đơn côi của những ngày còn ô mai…