Trang

ÁO RÁCH ..NHƯNG VẪN RẤT THƠM..!

Trong lúc đang ngồi nhâm nhi li cà phê cùng chiếc lap như mọi khi. Bàn số 9 dường như luôn thuộc chủ quyền của tôi.
Rồi bống nhiên có một chú xe ôm tầm khoảng 45t ngồi xuống bên tôi… Với khuôn mặt nhễ nhãi mồ hồi…Quần áo khá luộm thuộm cùng đôi bàn tay đen nhẻm… “ Cho 1 li cà phê đen đi cô chủ ơi?” Là câu mà Chú ấy nói …. Vừa ngồi xuống… Chú lấy tờ báo bên cạnh ra đọc.. Nhưng có vẻ …chú ấy đã đọc rồi nên lại bỏ  xuống ….sau đó ghé nhìn Lap của tôi…

Có 1 sự vô duyên nhẹ và bực nhẹ… Tôi không thích ai dán mắt vào Lap của tôi… Rồi chú ấy…lại xích lại gần…dường như là muốn đọc báo trên mạng…Tôi cũng để im và cũng…xích Lap qua giữa để chú cũng đọc được… Rồi vài câu nói qua lại… thế là tôi và chú bắt đầu nói chuyện… Cũng chỉ là những chủ đề xoay quanh cơm áo gạo tiền….
15p sau…có 1 anh chàng cao to…đẹp trai…chắc là dân văn phòng…cũng ngồi kế bên tôi… Cũng là gọi li cà phê và vài điếu thuốc… phì phèo nhả khói và…cùng những câu chuyện điện thoại bất tận…
10p sau… Cô chủ cho tôi 3 điếu thuốc..đó là câu mà chú xe ôm nói.. Dứt lời, chú ấy quay sang tôi hỏi: “ Con hút được thuốc không?” ..Dạ, không! Là câu tôi đáp lại… Tưởng thế là xong.. Chú ấy vội nói tiếp: “ vậy để chú ra ngoài hút chứ người không biết hút thuốc…. ngồi gần người hút thuốc sẽ rất khó chịu…
Nở nụ cười nhẹ.. chú ấy lịch sự bước ra ngoài hút hết điếu thuốc…và cùng nhâm nhi li cà phê với những câu chuyện tào lao về thời thế bây giờ…
…và anh chàng văn phòng kia… vẫn phì phèo điếu thuốc..cùng những câu chuyện chưa có hồi kết…mặc cho xung quanh có nhiều cô gái… thể hiện rõ sự khó chịu…
Ngẫm một chút mà thấy buồn..! Có lẽ chiếc áo rách…nhưng vẫn rất thơm…

Nó như một minh chứng cụ thể nhất cho sự xuống cấp trầm trọng văn hóa của những anh chàng có kiến thức..được học bài bản..khoác trên người những bộ cánh bóng nhoáng… Nhưng lại có 1 sự vô thức đến phát tởm.. Cùng cái vẻ kiêu căng…không thể chấp nhận được.. Họ đâu biết răng… Chính những hành động ấy.. đã tố cáo cho bộ cánh ấy…không bao giờ thuộc sở hữu của họ... Cũng như… Áo rách ấy… luôn vẫn thơm..dù nó vô cùng dơ….như chính bụi bặm của đời còn vương lại..và dạy cho nhiều người bài học về văn hóa cũng như lối sống…
Rồi chúng ta, cũng sẽ bắt gặp hàng tỉ câu chuyện tương tự...Nhưng điều gì sẽ đọng lại và sẽ phản ứng sau cùng là gì...............

2 nhận xét:

Nặc danh nói...
Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
SongHuong nói...

Like cmt cua ban tren ..chuẩn lắm