Trang

IM LẶNG SẼ ỔN.

Nó không muốn thực hiện bất cứ điều gì ở thời điểm hiện tại nữa, khi mà động lực tinh thần đang dần biến mất một cách vô vọng. Điều ấy bỗng làm nó cảm giác vô vị lắm khi mà những thăng trầm đã lắng đọng, khi mà mọi thứ trở nên tươi sáng hơn,... Khi mà nó muốn bắt đầu nhìn thấy nụ cười ấy... Cũng là lúc nó phải chấp nhận cho một sự trả giá quá đắt... Dường như suy nghĩ của mỗi đang là chủ đề cho một cuộc chiến yêu thương thì lúc ấy... Từng cử chỉ, hành động luôn làm tổn thương nhau vượt ngưỡng của sự chịu đựng...

HOPE..!

Bốn ngày vừa qua... Nó nhận được rất nhiều lời động viên từ những người xa lạ... Nó hiểu cảm giác của sự thương hại và lòng thương khác nhau ở điểm nào, nhưng suy cho cùng thì cũng là sự đáng trân trọng... 

Hôm nay, đi đâu hay làm gì nó cũng nhận được câu hỏi về  những ngày qua làm gì và trốn ở đâu? Tất nhiên là nó không trả lời rồi vì chẳng có gì hay ho khi kể câu chuyện buồn chỉ để đổi lại cái tặc lưỡi... Thôi mà, không có gì phải lo lắng cả? Hay cố lên nha mày..! Nó không cần những điều ấy... Đơn giản là nó sợ ánh mắt của sự thương hại... 

TÂM SỰ CÙNG HAI..!

Tưởng chừng như mọi thứ sẽ được thay đổi bằng một cuộc sống tích cực hơn... Một cuộc sống mà sẽ được tự do, được thoải mái làm những gì mình thích... Thế nhưng có lẽ điều đơn giản ấy chỉ là sự lựa chọn đúng hoặc sai mà thôi, ở đó có vẻ như ở thời điểm hiện tại là một nỗi niềm khó tả... Nó dần hiểu rằng sau khi bước qua quá nhiều cung bậc cảm xúc... Thời gian cuốn theo mọi thứ và đẩy mỗi người sẽ lớn lên để được tự do sống trong hoài bão, trong sự vô định của những ước mơ có cánh,... Mà quên đi thông điệp nằm sâu bên trong hai từ tự do ấy là sửa chữa... Sửa chữa những lỗi lầm hằn theo dấu vết của những tháng ngày chai sạn vì đời.... Nó không quyết định cho tương lai phía trước nhưng nó lại là tất cả cho ý nghĩa sống mỗi người..!

Hai à..! Với những gì đang xảy ra... Ục cần một câu nói từ anh... Dù khó nghe, trách móc hay mắng ục... Em vẫn muốn được nghe... Tại sao em lại cần hả..? Đơn giản vì lúc này xung quanh em chỉ là những người vô hình, những người lạ với tình cảm rất thật nhưng sao mãi em vẫn không thể cảm để đón nhận hết... Có lẽ, đó là sự trả giá của thói quen một mình chống chọi và chịu đựng với tất cả... Em muốn được cùng anh vi vu trên con đường về quê, muốn được nói chuyện và kể cho anh nghe tất cả những điều em cảm nhận về thế giới này... Muốn hét lên thật to mỗi khi gặp những thiên nhiên cảnh ấy... Nhưng trước mắt em giờ chỉ là vùng trời hoài niệm thôi..! Hoài niệm như chính mỗi lần gọi tên anh trong vô thức của những đêm mệt nhoài với sự hỗn độn của cuộc sống..!

NGÀY VẮNG EM..!


Em yêu ơi... Chỉ nghĩ là xa nhau thôi. Anh cũng không đủ can đảm để thuận theo suy nghĩ rằng sẽ phải nhắn tin thật nhiều, nói chuyện thật lâu,... Vì anh ghét cảm giác phải ôm nỗi nhớ một mình và càng ghét cảm xúc xa em anh làm gì lúc rảnh bây giờ..!? Thế đấy, mọi thứ cứ chẳng thể nào ổn được nếu xa em nhưng rồi những ngày cuối tuần ngẫu nhiên nào đó... Em về với gia đình thân yêu, thì anh lại một mình gặm nhấm và làm bạn với nỗi cô đơn... 

Lúc này đây... Vắng em bên cạnh... Anh tìm mọi lý do để có thể xoa dịu đi nỗi nhớ đang dày vò... Cứ gọi cho em thì không thể nào được vì rằng em về bởi có công việc mà... Và vì thế, anh lại lang thang với những thằng  bạn để tạm quên đi hình ảnh mãi hiển hiện trong anh... Thế nhưng, khi kết thúc câu chuyện nào đó hoặc trong câu chuyện anh kể ... Cứ vô tình hay có sự sắp đặt của bàn tay chúa mà anh lại nghĩ đến em... 

NGHĨ YÊU..!


Em yêu... A chẳng biết bắt đầu từ đâu cho câu chuyện của mình và cũng chẳng biết phải làm sao để em hiểu được trong anh đang suy nghĩ gì... Nó mệt mỏi khi bên nhau, không phải là vì anh hết yêu em... Cũng không phải vì ta còn nợ nhau điều gì cả... Mà anh mệt mỏi khi cứ loay hoay đi tìm công thức cho 2 từ mãi mãi ấy..! 

Xa em... Mọi thứ xoay quanh anh nhạt nhẽo và vô vị lắm, dù rằng đó là cách duy nhất để chứng minh cho sự cao thượng trong tình yêu này... Là một khi anh không thể mang lại cho em được hạnh phúc trọn vẹn thì nên buông... Lý thuyết và cá tính trong anh có thể là như vậy nhưng mỗi khi đối diện với ngày mà không em, ngày mà mọi thứ sẽ cô đơn thì anh lại không dám nghĩ đến... 


MẶT TRÒN CHO MỘT THÔNG ĐIỆP HOÀN HẢO..!

Mặt tròn ơi..!

Mặt tròn tròn..?
Quá nhiều người hỏi về em đấy..! Anh thấy mình thật may mắn khi có được tình yêu của em và sẽ thật hạnh phúc hơn khi những ngày của một năm cũ sắp qua trong từng hạt nắng nhỏ yếu ớt của mùa đông ấy... Sẽ luôn hiện diện của một gương mặt tròn biết cười của riêng anh...

Nhiều lần anh muốn cho mọi người biết mặt tròn tròn là ai nhưng vì những gì là của nhau, anh lại giấu em với cả thế giới và rồi những gì anh làm được chỉ có thể bên em cùng nói, cùng cười và cùng hiểu như thế nào là tình yêu... Tất nhiên, những bài viết dành tặng riêng em là điều không thể thiếu... Không phải anh viết ra để nâng niu em đâu..! Anh chỉ viết ra để mọi người hiểu rằng ở cuộc sống này vẫn có một thứ trọn vẹn mang tên mặt tròn tròn mà thôi, để mà chính họ sẽ phải ghen tỵ hay sẽ ước mơ về một tình yêu này... Hơn hết anh viết ra để lưu giữ  từng cử chỉ trong nét thơ, cả trong suy nghĩ và hành động trao nhau...

NHỚ... RẤT NHỚ!

Sài gòn... Đêm của ngày mai..!
Mặt tròn tròn...


Em thân yêu, trước giờ anh không nghĩ anh sẽ sợ chiếc điện thoại đến như vậy... Sợ như chính anh phải đối diện với chính mình... Ở chiếc điện thoại của anh có quá nhiều những gì thuộc về đôi lứa mà chỉ cần mở lên thôi... Những kỉ niệm, hình ảnh,... Lại ùa về trong tâm trí của anh... Nó hiển hiện theo từng nhịp của trái tim đập liên hồi vì nhớ em... 


Trong vô số những lần bốc điện thoại lên và lại đặt xuống vì anh sợ không chiến thắng được bản thân mình... Anh đã tự làm đau và hạnh hạ chính mình chỉ để mong sao qua đi cơn nghiện em... Vô số những gì thuộc về nhau là từng ấy lần nỗi đau chạm đến tim và cả lý trí của anh... 

KHÔNG CÒN GÌ ĐỂ NÓI..!

Đã từ lâu rồi... Cái thói quen mỗi sáng dậy sớm nhâm nhi li cà phê bên những người bạn già, cùng tâm sự hàn huyên những câu chuyện xã hội hay cuộc sống, cũng có thể chỉ là ván cờ thôi... Của một thần đồng 27 tuổi lại được nhen nhóm trở lại, sau tháng ngày được sống là chính mình...

Nói như trên không có nghĩa là hiện tại hay trước khoảng thời gian đó, cuộc sống của nó là giả tạo hay thu mình vào góc tối nào đó để mà sống thật..! Mà tất cả phụ thuộc vào môi trường của hoàn cảnh hiện tại sẽ tạo ra một con người phù hợp với chính những gì xung quanh mong muốn... 

SỨC MẠNH NIỀM TIN..!



Không hoa mỹ hơn cho thông điệp mà niềm tin mang lại, mà đó là sức mạnh thật sự bên trong hai chữ ngắn ngủi nhưng đầy kiêu hãnh ấy...  Niềm Tin...

Ngày mà niềm vui của sự tin tưởng bắt đầu có hiệu lực cũng là lúc trong trái tim anh mang hình bóng em... Anh cứ hồn nhiên gởi đến em từng đợt gió mang theo món quà quý giá nhất ấy... Để rồi cứ thế trở nên nhiều hơn mỗi lúc và đạt tới điểm tối đa ấy... Điểm mà khởi đầu cho một hạnh phúc và khởi động cho một tình yêu vĩnh hằng... 

MÌNH LÀ GÌ CỦA NHAU..!


Cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu... Khi mà cả hai đã xem nhau như là một nửa, xem nhau như chính là linh hồn, xem nhau như chính những mảnh ghép còn thiếu của nhau khi mà cả hai đang nắm giữ... Cứ trôi và cứ lảng tránh những điều của thực tế mà bên nhau như một câu chuyện mang tính thử thách cũng như chính những nhân vật trong chuyện đang cố gắng tìm cho mình một cái tên hợp lý cho mối quan hệ này hay chính xác hơn là đi tìm câu trả lời cho một câu hỏi tưởng chừng như quá đỗi đơn giản: " mình là gì của nhau?!"