Trang

ĐIỀU SAU CÙNG… ANH ƠI!

Anh Méo à.. cái tên thân thương mà anh em mình thương gọi anh nhỉ.. Những dòng nước mắt của anh đã nói lên tất cả… Anh không cần phải nói ra nhiều đâu…Giờ này đây, khi anh đang ngủ say…với chất men trong người của ngày cuối năm… mà trước ấy chừng vài chục phút thôi… Anh đã khóc như những đứa trẻ… Nhà không biết đâu anh à?! Chắc chỉ mỗi em..mà ngay chính anh cũng chẳng nhớ đâu khi ánh ban mai ngày mai chiếu… 

BỐ ƠI...

Con biết rằng lúc này đây, người mà đáng thương nhất….là Bố. Con không thể nói thành lời… không thể để đôi vai nhe nhàng Bố tựa vào.. Con biết Bố đang lại phải gánh thêm một nỗi đau mất mát… một nỗi đau lớn…

Con có thể hiểu được cảnh mất con trai mà Bố vẫn tự hào đi kể với mọi người…đó là chỗ dựa vững chắc nhất…nhưng chưa được bao lâu…giờ đến mất Cha… Bố ơi, Con thương Bố vô vàn… Chẳng có cảm xúc nào diễn tả được cho con lúc này… Con cũng rối bời lắm.. Nhưng con sẽ như Bố… mạnh mẽ đón nhận tất cả những gì cuộc đời này gieo nên… Mái tóc của bố sẽ lại hóa trắng ….dù rằng nó đã trắng rồi…
Nghĩ đến Nội đã ra đi… Nghĩ đến cảnh Bố đang ngồi trên xe … Con đau thắt… Con lại nhớ về Hai… Nhớ về Nội ..và Nhớ Bố đã như thế nào…

VĨNH BIỆT...ÔNG!


Bóng nắng ngày xuân mang tin lạ,
Nội đã rời xa cõi trần gian..
Ân tình duyên nợ gieo vào gió
Hận thù oán ghét gởi vào mây
Ra đi giữa tiết trời xuân...
Để lại muôn đời niềm tiếc thương
Ông đã đi và đến nơi đầy nắng
Hương thơm, suối mát ông vui nhé..
Tọa vị cõi trần, cháu dâng hương
Cúi lạy ngàn lần Ông mến thương
Bình thản, an lành… Vĩnh biệt Ông!





Ông à, thế là những ngày tháng ông đau đơn chịu đựng với bệnh tật.... Những ngày ông đã không còn biết gì ngoài tên Từ thân yêu của Ông và cả những lần ú ớ nói không thành lời... Tất cả đều do chính căn bệnh tai biến mà ông đã chống chọi tới 4 lần.. Ông mạnh mẽ là thế, ông giảng nhiều điều cho cháu... Nhưng đã kết thúc rồi ông ạ... Hôm nay, giờ này... Ông đã mãi mãi rũ bỏ cõi trần để về với cánh chim trời... về với những gì thiêng liêng nhất...Biết là như vậy.. Biết là ...mất đi ông sẽ cảm thấy khỏe cho chính cơ thể bào mòn cho Ông ... Nhưng nỗi đau đớn hiện tại... Cháu và cả gia đình sẽ chẳng thể nào nguôi... 

MÙA ĐÔNG NƠI XA…

Lần đầu cảm nhận cái lạnh lẽo nơi đó, nó cảm nhận được nỗi cô đơn vô vàn… Cô đơn trong chính những làn hương thơm bay vô định về một mùa xuân đang dần cận kề… Dòng người nơi này vẫn đang ngược xuôi, hối hả chuẩn bị cho cái tết ấm no nhất… Phảng phất trên những con đường dài quanh co vùng này là những bước chân lon ton nhỏ xíu, chân trần của những em nhỏ với má đỏ ửng hồng… đang ríu rít theo những bóng lớn phía trước…

NHẠT KHÔNG?

Hôm nay, khi ghé qua tiệm bánh ngọt ấy… Chẳng vui tẹo nào khi chứng kiến những cảnh mà nó đang nghĩ sẽ nhạt dần cùng năm tháng… Hồi ấy, khi bước vào..là những câu nói làm nó vui theo kiểu…Xin chào!...Nghe lạ tai và hay… Hay vì trong câu nói của những nhân viên ấy…là sự hoan hỉ thật sự.. sự đón tiếp quí khách thật sự..và trọn vẹn trong từng suy nghĩ về những người mà họ phục vụ dịch vụ nào đó…

ANH ĐANG NGHĨ THẬT ĐẤY..!

Trong cái xã hội ngày càng phức tạp này thì chuyện một người có thể thay đổi nhiều suy nghĩ của người khác là điều vô cùng khó trong cái tưởng tượng nhẹ nhàng của mỗi người vẽ ra… Ấy vậy mà trong cái góc nhỏ ấy lại chứa đừng quá nhiều những muôn phiền, những lời muốn …muốn nói cùng một ai đó. Nếu đó …lại là tuổi thơ thì sẽ nói hết…kể hết ra những gì đang vướng bận và tháo lớp mặt nạ ngày càng dày thêm, thô bỉ hơn và đáng kinh tởm ấy… Mấy khi lại có những giây phút thoải mái bên người ấy ….được là chính mình ..tất nhiên trong một cái khoảnh khắc nào ấy thôi…

GIỌT NẮNG TRONG MƠ...

Sớm hôm ấy, những giọt nắng tinh nghịch khẽ chạm vào mọi thứ đủ để làm bừng tỉnh tất cả đón chào một ngày tươi sáng hơn… Những cơn gió xuân nhẹ nhàng đủ đưa hơi ấm nơi xa ấy đến và  lại gần bên nó theo một cách ngọt ngào nhất… Trong cái nhíu mắt không muốn mở e ấp ngái ngủ…nó lại mường tượng ra đôi mắt ấy, làn môi ấy, gương mặt,..cái lành lạnh nơi ấy có làm cho người nó thương ….tái tê không? Nó cần lao tới ..để sưởi ấm và…phút này đây, nó mong truyền được hơi ấm của sài gòn nóng nực này….đến cái lạnh buốt của trái tim đóng băng ấy… Mong sao, người ấy hiểu được những gì nó đang nhắm mắt và nghĩ đến lúc này… dù rằng suy nghĩ ấy vỏn vẹn trong 30s thôi…

EM ƠI…

Suốt hôm nay, anh lặng lẽ đi theo những con phố mà đã in hằn những kỉ niệm về anh và em… Những cơn gió vẫn như hôm nào e à… Vẫn còn vương hương tình yêu của anh dành trao em… Vẫn còn đó những cánh hàng rong…những cột mốc đèn đỏ cho tình yêu … Anh cũng đang rất vui khi nghĩ tới em… A tưởng tượng ra cái vòng tay e ấp mà em trao anh… A cảm nhận được hơi ấm từ sau lưng dần lan tỏa và chiếm cơ thể mình… Lúc ấy, anh đã nghĩ về em rất nhiều… Chợt nghĩ lại những ngày sắp tới… Nơi ấy, có những cơn gió lạnh hơn… những con đường thênh thang nắng và có cả những thung lũng chải dài hương thơm hoa lá… Cảnh thì rất tuyệt em à… anh đã nghĩ ra những gì khi làm ở đấy… để khỏa lấp sự thiếu vắng của bóng hình thường nhật của anh. Nơi ấy đã không có em…phải không em?!.. Bức tranh đẹp nhưng thiếu đi hồn sắc của nó… thì bức tranh cũng chỉ để người ta ngắm mà thôi…

PHẢI CHĂNG LỜI CUỐI...

Có rất nhiều người nói với anh rằng … hãy giữ lấy tình yêu của mình… tại sao phải làm như vậy? …Anh cũng chỉ mỉm cười và thầm cám ơn họ nhiều lắm… Ở một khía cạnh nào đấy, họ đã quan tâm và ủng hộ cho chúng mình… Nhưng người mà hiểu câu chuyện này nhất, có lẽ là chúng ta em nhỉ! …Anh đã đặt hoàn toàn niềm tin vào em… Đặt hoàn toàn những gì tốt đẹp lẫn xấu xí nhất…để dành tặng em…


KHOẢNG CÁCH XÓA BỎ KHI....

Hôm nay, vẫn như thường lệ… Nó lặng lẽ ngồi nhâm nhi giọt đắng với những tâm sự cùng những người bạn…. Bỗng nhiên, quán lại mất điện… Đầu tiên, đó là sự đặc trưng của người VN rất nhốn nháo và có một sự bạo động nhẹ…Điều mà trước ấy, mỗi người trong quán thường sẽ ôm lấy chiếc Smartphone hoặc Laptop để đọc báo, làm việc, xem tin tức,… Và khi ấy, khoảng cách mỗi người dù gần nhau nhưng lại quá đỗi xa vời….

Muốn hỏi han nhau câu chuyện cũng quá khó… Hoặc sẽ bị nghi là có vấn đề… Ở cái thành phố này, có vẻ như ai ai cũng đề phòng lẫn nhau… Cũng tạo cho nhau một khoảng cách đủ xa vời…. Tôi tạo ra khoảng cách, bạn cũng vậy, mỗi người ai ai cũng nghĩ điều là …phải biết tự bảo vệ mình và…từ ấy, mỗi người đã thực hiện cho mình phương châm…. Không trò chuyện lung tung, không chia sẻ…kiểu là …việc của ai..người đó làm… Và hiển nhiên, nó cũng không mắc công …đi thuyết phục từng người hãy nói chuyện và chia sẻ nhiều hơn được…

GẦM VANG KIẾP ...NGẠO MẠN


Ngày nào nó cũng vậy….hết thả hồn theo mấy thì cũng vui đùa với gió…vì chẳng ai đủ đẳng cấp chơi với nó…Nó khùng! ..Uhm, chính xác.. Nó khùng thật đó vì thời này bình thường không à… Khùng lại hay với nó đấy…  Nó có thể nhìn mọi người bình thường…vào đôi mắt họ…mà họ thì không thể nào?!

KẾT THÚC NHÉ...

Lòng anh chợt đau thắt lại khi vô tình đã làm nước mắt em rơi trong ngày quan trọng này… Có lẽ, anh và em sẽ rời xa nhau… mãi mãi luôn đó… Anh cũng đã nói mình sẽ viết nhật ký yêu xa…cũng từng đã hứa sẽ chia tay khi một trong hai thấy không còn ý nghĩa với nhau nữa…Nhưng có lẽ anh đã nhầm em à… anh nhầm khi đã yêu một người quá tốt như em.. Cũng nhầm khi đã ngạo mạn chiếm đoạt tình yêu trọn vẹn của em dành cho anh… Cái ngông cuồng của tuổi trẻ khiến anh…không muốn em rời xa anh..dù anh biết…anh sẽ không thể đến với em… Em thì cứ mộng mị chạy theo những giấc mơ để yêu anh và anh cũng sẽ yêu em… Anh yêu em của hôm nay… Đó là điều anh hay thường nói với em nhất… em cũng hiểu và cũng chấp nhận …yêu anh của hôm nay mặc ngày mai ra sao…

GIỮ...TIM EM TRONG TIM

Giữ đất trời thênh thang là gió…
Giữ vùng trời bình yên mãi là nắng…
Giữ trái tim tình yêu luôn là em…
Em vẫn đợi dù ngày có buông xuôi…
Em vẫn chờ dù nắng đã nhạt màu…
Vẫn câu nói “ Anh khỏe không?”
Nhẹ cõi lòng sáng bước cùng tim em…
Nhưng anh lại vô tâm để rơi mối tình…
Có trong tay chẳng hề hay giữ được..
Đến khi xa… mới thấy hạnh phúc tàn..
Thôi thì kệ - anh đáng bị như vậy?!
Thôi thì mặc – Để tâm sự cùng đêm..
Anh sẽ vẫn…trọn tình cùng với em..
Nhưng anh phải – chọn cách nhìn xa xa
                                                                 Ngắm nụ cười qua ánh trăng năm nào…
                                                                          Nhìn cơn gió… ghé ngang mang mùi hương…
                                                                  Để anh mãi – lưu luyến phút mặn nồng…

LẠNH...

y vậy mà cũng đã gần đến những ngày …no phải đi tìm một miền đất hứa khác…  Nó sẽ chẳng biết nơi ấy có gì…có được như những gì nó mong muốn hơn hay không..và có thể nó sẽ chỉ dám ảo tưởng cho sự đơn điệu về một tương lai nhạt nhòa hơn… Nhưng điều nó đang và dễ cảm nhận hiện tại…chính là đơn côi…

NGÀY GIÓ…

Ngỡ mà lại hay khi ngày ấy trong đếm giá rét giữa mùa đông… Anh lại gặp được em… Ngộ nhất là khi anh hỏi tên em là gì… Em lại chỉ nhìn anh rồi đưa những ngón tay bé xíu lên giữa những cơn gió đang thổi rất mạnh… À, em là người của gió nên không có biết lạnh hả?... Em lại mỉm  cười …rồi lẳng lặng bước đi….

CÔ ĐƠN LÀ EM...

Ngọt lịm câu nói yêu thương…
Ngỡ ngàng trao nhau nụ hôn đầu…
Nghẹn ngào tìm nhau trong lối thoát..
Để rồi vỡ òa khi chạm nhau,
Bối rối phút chốc lạc mất nhau..
Ánh mắt đong đưa, sợi tình thêm nồng..
Hương nến, thơm hoa…sắc của tình yêu…
Phút chốc ta đã quyện tình sâu…
Yêu em – là của ngày mai…
Và giờ ta đã…ngoài tình cùng em..

Cô đơn mang tên hôm nay…