Trang

THỪA NHẬN..!

Thật khó để nói lên tất cả những suy nghĩ đang giày vò nó mỗi lúc, nhiều khi nó cứ tưởng tượng ra mọi thứ đang là một thiên đường với tình yêu là tất cả. Nhưng khi về với mọi thứ xung quanh, sự thật không phải là một phép màu, mà nó chỉ ra một trách nhiệm cùng những gì đang có mới là tất cả...

Nếu chỉ nói theo một phương thăng đứng thì mọi thứ đang trở nên đẹp tới mọi đường cong... Khi thời gian là công việc và kiếm thật nhiều tiền, để những lúc có chút tự do là những con đường phượt đẹp đến mê hồn và bên nó chỉ cần mặt tròn tròn là đủ... Mọi cảm xúc, mọi sự tinh tế và ngay cả con người đều muốn bên nhau... Bên những hình ảnh và thái độ yêu mọi lúc... Nó đẹp và dịu dàng là thế... Nhưng lại phải nói ... Đó là phương thẳng đứng... Và ở đời đâu chỉ có một giấc mơ ngọt ngào với đầy đủ sắc hồng ấy... Đấy là lúc, hai từ cuộc sống chen chân vào một thế giới riêng...

MÂN MÊ CÕI TÌNH..!

Ừ thì anh đang làm mọi sức để tất cả không trở nên vô nghĩa... Sống là hành trình, trên hành trình ấy có rất nhiều giai đoạn và có lẽ chỉ khi qua rồi, ta mới hiểu nó quan trọng hay vô vị hoặc nhạt nhẽo tới nhường nào...

Thế nên khi những gì đã qua... Dù giờ đây hai ta phải dừng bước, khi chữ nợ đã không còn... Mà anh gọi đó là định mệnh đấy, với anh đó là khoảng thời gian đẹp nhất... Vì sao ư?!

KHÔNG THỂ...

Những gì đã qua với anh như một giấc mộng, có đủ trạng thái cho tất cả cảm xúc... Anh nhận ra nhiều thứ trong bộ film dài tập mang quá nhiều thông điệp này... Đó là tình yêu... Nó không hẳn là sự trọn vẹn trong câu nói... Mà đó lại là những nỗi niềm gởi bên trong hai từ tình yêu...!

Em nói đúng... Và anh cũng nhận ra chỉ duy nhất thực hiện điều ấy... Đôi ta sẽ xa nhau trong mãi mãi... Xa nhau như cơn gió vội vã đi xa. sau cơn mưa nặng hạt ấy... Có thể là mình sẽ rất hận nhau bởi ta quá yêu nhau... Cho nên hành động ấy, mãi mãi là tội ác trong tình yêu và không thể chấp nhận được là điều đáng để nhận..! 

SAIGON NHỚ..!

Cuộc sống này quá phức tạp... Đến nỗi khi tìm được một ai đó được gọi bằng cái tên mãi mãi, thì bỗng một cơn gió lạnh nhẹ cứ thổi từ từ ngày qua ngày cũng trở nên tê tái... Và rồi khi sự chấp nhận là không thế... Mọi thứ trở nên tồi tệ... Như sự tất yếu nó đành đứt quãng và ra đi nhẹ tựa tơ hồng..!

Mỗi lúc nhớ là mỗi lúc đau.. Mỗi lúc đau là mỗi lúc từng mùa kỉ niệm ùa về làm mọi thứ nhạt nhoà với đôi mắt rơi lệ...! Cảm giác yêu và hận có lẽ chỉ cách nhau một bước chân thôi... Nó làm mọi thứ để đau và rất đau... Chỉ duy nhất một thứ là ... Trả em về với sự bình yên của tinh khôi và hạnh phúc với mái ấm gia đình quen thuộc... Nó hận bản thân khi không mang lại thứ gọi là hạnh phúc nhẹ nhàng, bên người mà nó vẫn thường gọi là mặt tròn tròn...

TÂM SỰ..!

Nếu mỗi người đều sinh ra và có cho mình một số phận... Một kịch bản của chuỗi ngày dài lang thang trên cõi đời này. Việc tìm cho mình một số phận để biết mình là ai? Phải chăng là quá khó... Thế nên, trong mọi thứ tình cảm... Luôn có song hành một trường phim đã được dựng sẵn và nôm na ta gọi nhau là số phận hay định mệnh. Số phận của người này lại là định mệnh của người kia và ngược lại...  Vậy nên, trong tình cảm của nó ... Thực sự, nó đang đi tìm cho mình một số phận thực thụ trong mối lương duyên này...

Tại sao gọi là tình yêu và tại sao lại yêu mặt tròn tròn nhiều như vậy? Có đúng là bởi do mặt tròn tròn rất hoàn mỹ, hay rất xinh, cũng có thể là rất tốt... Sự thật hẳn không là vậy rồi... Đơn giản thôi, vì bên mặt tròn tròn... Cảm giác yêu và luôn hạnh phúc mặc nhiên mà có. Khi đó gọi là yêu... Và chỉ là vậy thôi..! Tình yêu đấy...

LẶNG..!

23h55p. 03.2015  rồi..! Đôi mắt nó rất mỏi... Sau khi hoàn tất công việc và giờ nó chỉ muốn chìm thật sâu vào giấc ngủ thôi... Không biết vì lý do gì... Cứ hễ nhắm mắt lại... Bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu hình ảnh của nhau... Cứ thế ùa về... Và nó lại nhớ... Nhớ như chưa hề có ngày xa nhau... Bỗng nó lặng người lại... Nhìn xung quanh với bao lo toan về một ngày mai...

Lặng là lúc đôi tay nó như muốn vùi sâu vào trong quá khứ... Để từng ngón tay chai sần vì cuộc sống có thể đan lồng vào nhau...  Theo kỉ niệm mà tìm lại hơi ấm tình yêu thuở nào... 

VÌ ANH LÀ VẬY..!

Anh cứ thế... Nghĩ, nhớ và mỉm cười khi chuỗi hình ảnh của kỷ niệm chạy từ từ trong tâm trí... Mỗi khi anh có thời gian..! Dù cho có thể những gì là của nhau... Sẽ không đủ sức mạnh để giữ em lại... Hay bởi những gì là của nhau quá sâu đậm... Để đến nỗi, xa em là giải pháp tốt nhất cho tình yêu ngọt ngào này...

Mình xa nhau... Anh rơi lệ một mình... Nhoè đi và lại khô đọng lại... Nó không rơi được nữa, mà cứ trực chờ... Trực chờ hình ảnh ấy... Nhẹ nhàng lướt qua để nhói nhưng lại vui, để yêu nhưng lại phải xa nhau... Cảm giác ấy, có lẽ chỉ mỗi hai ta hiểu... 

VẪN..!

Thế là cũng xong. Sau hành trình phượt... Nó cảm nhận được sự rõ ràng của chữ yêu to lớn và vĩ đại đến nhường nào... Dường như mọi thứ với nó và mtt đang trở nên đẹp hay đến một độ chín nhất định ... Đến một điểm của sự gắn kết không thể rời... Đến một suy nghĩ hợp nhất từ cả hai của mọi câu chuyện, hành động và cử chỉ nói...

Vậy là sao..! Là mọi thứ trong anh và em sẽ khó mà rời xa nhau như ý nghĩa của chuyến phượt cuối cùng... Hay đó lại là điểm bắt đầu của thêm một cánh cửa cuối cùng mang tên hạnh phúc ấy... Nó dường như vượt qua sự kiểm soát chặt chẽ, khi mà hiểu về nhau mọi thứ để kết luận rằng chỉ có xa nhau mới trọn vẹn một hạnh phúc... Thì sự mất kiểm soát vô tình lại mang đến nỗi hạnh phúc nghẹn lòng sau quãng thời gian tự hành xác nhau...