Trang

NỤ CƯỜI TAN…



Đó không phải là sự kết thúc của một tình yêu, cũng không phải là sự dừng lại khiêm nhường của cả hai… mà đó là sự bảo toàn cho một tình yêu được mãi mãi… một nụ cười hòa quyện với cuộc sống để tan và tạo ra hương của vị tình ngọt ngào ấy.

Nụ cười tan… cái kết của một mối tình không có hồi kết, nó cứ hiển hiện trong đôi ta và chắc là sẽ không thể nào thôi nghĩ về nhau. Bắt đầu từ giờ, mỗi ngày của anh… là những gam màu đơn sắc, đơn điệu và sẽ là thiếu đi một vị để có thể bùng nổ… là những công việc được lặp đi lặp lại một cách nhàm chán… mà trước đó nó được lướt qua bởi những tin sms qua lại với mặt tròn tròn ấy… đầy yêu thương và ngập tràn tiếng cười.

VE VÃN NGỌT NGÀO…


Ở đâu đó, trong sài gòn thật lớn ấy là một gương mặt tròn tròn vẫn hằng ngày cau có vì khó chịu với mọi thứ, vẫn mỉm cười để chấp nhận mọi thứ, vẫn hồn nhiên cho đi những câu hát ngọt ngào và vẫn yêu một người con trai đáng để yêu ấy…

Mặt tròn tròn à, nó như một giấc mơ trong anh… khi mà những lần anh ngọt ngào thủ thỉ bên em.. lại là những lần anh vô tình ve vãn cái không gian lãng mạn ấy… được sáng bừng bởi đôi mắt biết nói to tròn, được yêu bởi đôi môi ngọt lịm vẫn mãi môt sắc xuân ấy… Mỗi lần như vậy, trong anh …là biết bao cảm xúc bị dồn nén … bởi quá nhiều lần ta chạm vao nỗi đau của nhau, quá nhiều lần anh làm lệ rơi nhòe đôi mi cay ấy,.. đổi lại là sự đau buốt nơi anh. Cảm xúc dồn nén… để anh muốn gọi lớn tên em… giữa chốn đông người… chỉ để em hiểu rằng… anh chẳng phải là như vậy đâu?! Chỉ vì yêu và con tim biết đau… thế nên, bảo vệ tình yêu ..là điều phản xạ không điều kiện của hành động rồi.

NGHIỆT NGÃ…

Chán đến mức chẳng buồn nói hay giải thích cho một vấn đề của một cộng một bằng hai. Đó là sự muôn thuở đến chẳng cần phải nói… thì ai cũng có thể hiểu. Thế nhưng, lợi ích nằm trong cái ao làng của giếng nước và gốc đa mỗi người thì họ lại cư xử như kiểu không hiểu rõ vấn đề. Ở đời, thật hay… khi lý lẽ thuộc về kẻ lắm mồm, người đặt điều,… thì minh chứng cho sự xuống cấp của một thế hệ hay nói rộng ra đó là sự đi xuống của xã hội. Cũng chẳng thể bỏ qua rằng, hiện tại số quân tử… vẫn còn nhưng để đấu tranh cho chính nghĩa thì họ lại không rảnh. Giống như câu nói kiểu chợ búa một chút “ Hồi nhỏ cứ nghĩ làm anh hùng rất dễ, lớn lên thì nghĩ ….không thể làm anh hùng vì lũ ngu quá đông” Thế mới hiểu rằng, tại sao kẻ lắm mồm và người đặt điều… lại trở nên sức mạnh đến như vậy.

CÂU TRẢ LỜI..!


Thời gian này có lẽ quá khó để thiết lập một ái niệm nhỏ về phía trước cho một tương lai vững vàng hơn. Mọi thứ cứ chẳng thể thanh thoát được, chẳng thể cho đi là còn mãi nữa,… cũng chẳng thể hiểu và cảm được nhau bên hai trái tim đầy yêu thương này.

Cố quên lại càng nhớ… cứ chẳng thể nào thiếu được nhau… không thể hình dung được nếu mất nhau ta còn lại là gì? Cứ lẳng lặng thầm hiểu rằng… rồi cũng sẽ ổn thôi và mọi thứ sẽ quay về như lúc chưa khi gặp nhau… Ấy vậy mà chẳng thể nào làm được… có lẽ sự quyết tâm là chưa đủ lớn hay hiểu một cách đúng đắn.. Vì ta còn là của nhau.

KẾT THÚC MỘT THÓI QUEN…!


Câu chuyện cổ tích về một mối lương duyên của hai người yêu nhau say đắm … Với sự ngọt ngào, tươi mới, nét yêu thương,… dành cho nhau tưởng chừng như là mãi mãi… Một thói quen yêu và được yêu để được bên nhau dài lâu… Bỗng chốc đã vụt tắt sau tháng ngày chìm đắm trong hạnh phúc trọn vẹn ây…

Từ bỏ một thói quen không phải là dễ nếu không muốn nói là không thể… Nhưng kết thúc cho một thói quen có lẽ là có thể… Có thể sẽ không còn gặp và có khi sẽ chẳng có cơ hội để mà gặp gỡ nữa… Cuộc sống luôn tạo ra những bất ngờ thú vị tưởng chừng như vô tình… Nhưng thực ra, đó là sự vô tình cố tình của tạo hóa ban tặng cho mỗi số phận mà thôi… Có những bất ngờ chìm trong sự lãng mạn và hạnh phúc của tình yêu, của những điều quá đỗi giản dị,… Nhưng cũng có những bất ngờ cay đắng, bất ngờ phải suy nghĩ rất nhiều … Để mà ra đi, để mà mọi thứ chẳng là gì trong hư vô nữa…

NƠI TÌNH YÊU KẾT THÚC..!


Thật khó để diễn tả cảm xúc của ngày hôm nay… Thật khó để kiểm soát mọi thứ khi mà trong suy nghĩ và hành động lại đang hướng về một ai đó… Cũng thật khó mà thôi không nghĩ khi trước mắt là một bầu trời kỉ niệm của những tháng ngày đủ làm trái tim nghẹt thở… Chỉ một ngày thôi… Nhốt và nhét mình trong một cái lọ tối mịt rồi chầm chậm lật lại từng dòng nhật kí, từng hình ảnh và những thói quen thường ngày nữa…

Có thể ngày hôm nay chính là mốc thời gian quan trọng lắm trong chuỗi ngày còn lại, nó đánh dấu cho một mốc son mới và cũng là khép lại một điều gì đó quá đỗi thiêng liêng, quá đỗi trân trọng và cao quí … Hôm nay, chỉ được phép hôm nay thôi nhé… Để trái tim trọn vẹn và chẳng bao giờ làm tổn thương bất kì ai xung quanh nữa…

THÔNG ĐIỆP TỪ THÁNG 12..!

Thật sao?! Tháng cuối cùng trong năm cũng đến rồi… Để kết thúc và chào đón một 2015 với bao hoài bão, dự định cho một năm đầy ắp niềm vui và tiếng cười… Tháng 12 với Noel và rất nhiều điều ý nghĩa cần phải làm… đó có thể là một chuyến đi du lịch cuối cùng trong năm, một ngày lễ sum họp gia đình vào ngày cuối cùng, một tiếng chuông ngân dài và thật vang chào đón mùa giáng sinh,… Và còn nhiều những món quà trao nhau với lòng chân thành chúc tụng may mắn, thành công, bình an cho mỗi người xung quanh…

Sớm nay thức giấc… cái se lạnh của tháng 12 lan tỏa vào từng hơi thở và nhịp sống của đất sài thành này… Bừng tỉnh và làm bao con tim xao xuyến…cho một mùa an lành. Từng dòng người cứ chầm chậm… thong thả trong tiết trời se lạnh, trong những làn gió nhẹ nhàng và trong những ánh mắt trao yêu thương ấy… Sài gòn hoa lệ lại đang được trang hoàng ở mọi con đường, mọi tòa nhà và ngay cả chính con người nơi đây… thêm một bộ cánh lộng lẫy, thêm một niềm vui và thêm một năng lượng sống tròn trịa mà mãi mãi ấy…

VẪN MÃI YÊU EM..!

Em thân yêu, thế là mình cũng đã xa nhau được… được cả hơn 5h đồng hồ rồi đấy… Xa màn hình Viber trao nhau những câu yêu thương, xa những lần call nhau trong tiếng cười giòn tan của hạnh phúc, của những câu chuyện hài bất tận ngày nào ấy, xa luôn cả hình ảnh của đôi uyên ương bướng bỉnh mặc kệ công việc để mà dành cho nhau mọi thứ,… Xa nhiều thứ thật đấy! Thế nhưng… kì lạ lắm… Nói là quyết tâm làm điều ấy để mình có thời gian xây dựng những dự định đang được định hình sẵn cũng như những gì mình đã trao đổi cho một tương lai đầy màu sắc yêu thương ấy… Thế mà, anh lại nhớ em lắm lắm… nhớ từng chút, từng chút những gì thuộc về nhau, nhớ luôn cả cái hình ảnh ghi trong 0.001 giây của gương mặt biểu cảm nhất năm mà em đã cùng anh tạo nên. Nhớ càng nhiều… anh lại càng làm nhiều công việc hơn… để xoa dịu đi, để bớt nghiện em và thèm được nghe giọng nói ngọt ngào ấy,… Nhưng nào công việc  có thể xuyên suốt, nào thời gian có thể cướp trọn một ngày vẹn toàn ấy được… Để rồi, sự quyết tâm bớt ghiền em lại… lại trở nên vô vị khi có sự cố… khi mọi thứ trước mắt bỗng trở nên khó chịu và muốn buông bởi cuộc sống gia định thì nào có lúc bình yên mãi mãi đâu… Những lúc ấy, người đầu tiên anh muốn nói chuyện lại là em, người đầu tiên anh muốn chìm trong giấc ngủ là em và cũng là người đầu tiên anh muốn bỏ mặc mọi thứ để được bên em dù chỉ là môt giây thôi… Đó là em – Noọng yêu thương mãi mãi của anh.