Trang

CHẤP NHẬN NHÉ...

                                                      Đến lúc này, chợt nhận tình tỉnh mộng…
Đến lúc này, chợt nhận không còn ai…
Đến lúc này, hoàng hôn đã buông rồi..
Tôi nhận ra sự thật từ giọt nắng..
Nước mắt đã nói lên..
Em và tôi phải chia xa…
Giọt nắng cũng đã khóc… Từng hạt nhỏ li ti..
Đủ lấp đầy khóe mi… Trong muôn vàn câu hỏi…
Chất chứa đầy nỗi nhỡ… Cao vút tận trời xanh…

CÁM ƠN EM

Tưởng rằng, hôm nay…sẽ chỉ là một ngày nhàm chán với công việc và những suy nghĩ lo toan về cuộc sống… và càng thấy hưng phấn xen lẫn nỗi lo khi tết cận kề rồi… Cũng không ít những suy nghĩ rằng mọi người, nói như vậy thì vơ đũa quá…mà có lẽ là hầu hết những ai đang sống và làm việc có vẻ ..ít người nào dám sống thật với chính mình mọi lúc mọi nơi… Các bạn va tôi ơi, đừng nhẫm lẫn nhé… 

XUÂN - MÙA CỦA THA THỨ....

Chẳng ngoa khi nói ở thời điểm này…có vẻ như mọi người đang xích gần lại nhau hơn… bỏ qua lỗi của nhau nhiều hơn…hay chỉ là cách họ nhìn người mình yêu …thấy yêu hơn…Mà tôi hay gọi đây là Mùa tha thứ… Nó là kết quả của hiệu ứng mùa… Mùa xuân…

TÌNH KHÚC ĐÊM…

Mọi thứ dường như lắng đọng sâu trong tâm hồn anh… Tâm hồn đang và sẽ tiếp tục bị đục khoét bởi những vết thương lòng… Đau đớn và buồn tủi khi mãi mãi trong anh không thể tin vào điều ấy… không thể tin vào những gì anh đã thấy…càng không thể chấp nhận được sự thật ấy… dù rằng anh đã cố gắng học cách chấp nhận dù mọi chuyện có thể xảy ra…

NHẶT TÌNH…

Nếu tình yêu là sự vun đắp từ nhiều phía….không hẳn ở 2 phía..nó là sự tác động tương đồng, cân bằng của những câu chuyện hằng ngày….những luông ý kiến phiến diện từ rất nhiều người xung quanh mối quan hệ ấy… Thì có vẻ chăng, tình yêu là sự nhặt nhạnh chăm chỉ, ân cần của những người trong cuộc xuất phát từ trái tim của sự khát khao tìm về hạnh phúc…


BỐI RỐI


Em à… Hôm nay anh thật bối rối khi gởi đến em vài dòng nghuệch ngoặc … khi mà cái cảm xúc trong anh đang dâng trào với nhịp độ càng nhanh mỗi lúc xuân về mà chẳng có áo ấm bên mình…

Ở tận nơi xa ấy, có lẽ em cũng đang trông ngóng về cái ngày mà đôi ta có thể gặp nhau… Anh hiểu cái cảm giác chờ đợi là như thế nào… Mỗi đêm về, anh luôn dành thời gian nhiều nhất để cùng trò chuyện với em… Tuy rằng qua chiếc phone nhưng anh luôn biết nơi ấy và nơi này…khoảng cách xa nhưng lại rất gần nhau…

NGỐC À..!


Lưỡng lự lắm khi anh mới có thể đặt bút viết cho em vài dòng cho những gì anh muốn gởi gắm nơi em… nơi tình yêu của đôi ta… Nói là vài dòng nhưng với anh…đây là bài viết dài nhất, khó nhất và anh muốn em đọc nhất…

MÓN HÀNG CUỐI CÙNG…

AAAAAAAA
“ Chờ tao với..” Tiếng nói có phần uể oái của một cô gái Sài thành vọng ra ngoài cửa..khi cô bạn cùng phòng đã lên đường đi làm…. Cũng là tản mạn cơn gió gần cuối thu của bầu trời đen kịt chuyển về đêm… Cái dáng vẻ ngái ngủ, mệt mỏi của cô gái ấy làm bất kì ai cũng ngao ngán cho kiếp sống …. Nhà trọ của cô đang ở..chẳng khác nào một cái ổ chuột..nhếch nhác và bẩn thỉu… Nhưng lạ thay, trong xóm trọ này..hầu như ai cũng thương cảm cho cô ..có phần ưu ái nhiều…

...MỘT THOÁNG KON TUM…


Sự thực Kon Tum là một tỉnh của những vẻ đẹp hoang sơ với bầu trời trong xanh, gió và nắng là điểm đặc trưng….tô vẽ thêm sự mạnh mẽ của những chàng trai Tây Nguyên… Nhưng bên cạnh ấy… vẫn có sự mềm mại duyên dáng của một sớm mai với sương giăng khắp lối, với từng tán lá thông vẫn còn e ấp ngái ngủ..cùng với những giọt cà phê đen tạo nên một sắc hương ngọt ngào và rất lãng mạn này…

SỢI DÂY TÌNH NGƯỜI....

Hôm nay, khi đang trên đường đi tới Ông Ích Khiêm, Quân 11.. Tôi đã giật mình khi nhìn hình ảnh dưới…

Không phải vì nó quá lạ hay quá đặc biệt…. Mà nó vô tình đánh thức rất nhiều suy nghĩ trong tôi… Đó là sự giúp đỡ lẫn nhau dù trong mọi hoàn cảnh…mọi yếu tố dù khắc nghiệt nhất… nhưng hình ảnh đó đã gởi đoi một thông điệp quá rõ ràng…

ĐỂ DÒNG ĐỜI TRÔI THEO…GIỌT ĐEN!


“ Đầu tiên, tác giả viết bài này dành cho những người đã vô tình chạm vào giọt đen và tình cờ nghiện thứ thức uống này như phần không thể thiếu trong cuộc sống thường nhật…”



HƯƠNG XƯA…

Ngày qua ngày khi mọi thứ cứ diễn theo cách ngông cuồng của nó..theo những làn hương bay vô định về cuối chân trời kỉ niệm ấy… lại là khoảnh khắc nó “chộp” được niềm an ủi khi lần đầu…hương xưa ấy lại quay về.

TẾT…


Còn nhớ năm nào, thời sinh viên.. cái độ này là đã rục rịch chuẩn bị hành trang để lên yên ngựa về tết rồi… Không khí lành lạnh…xe bon bon trên đường…hai bên  xuôi ngược những dòng xe..chở đầy ắp đồ để chuẩn bị cho cái tết của tất cả vùng miền… Lại được thưởng thức …cái “đã” mắt của những phiên chợ gần tết với đủ màu rực rỡ của hoa, của con người và của mọi thứ… Từng gương mặt tươi như hoa tham gia vào lễ hội “chợ” cuối năm..cũng làm tăng thêm sự náo nhiệt của những tỉnh lẻ…

18 +++ = HÌNH ẢNH CHO GIÁO DỤC ...

Không phải đây là cụm từ mới mẻ trong thời đại này… mà đơn giản là nó hàm ý cho những ý nghĩa của tuổi mới lớn…
18 +++ và hơn thế nữa… Khi mà mọi người ai cũng sẽ phải lớn…ai cũng sẽ phải chịu trách nhiệm trước những hành động của mình… trước bản thân, pháp luật hay với những người xung quanh mình…
Nó thể hiện cho cá tính và cái tôi đang lớn của lứa tuổi… Nó là sự giao thoa giữa điểm cuối của sự nũng nịu và điểm đầu của sự trưởng thành bắt buộc…

XÓM TRỌ… CHO NHỮNG ƯỚC MƠ...

Trong con đường nhỏ loằn ngoằn chống chênh này…với 2 bên là những hàng quán mọc lên nhan nhản đủ loại dịch vụ..cùng với sự nhếch nhác của 1 khu ổ chuột nằm kế bên con kênh đen ngòm sực mùi hôi thối giữa lòng Sài thành này.. lại chính là thiên đường nhà trọ giá rẻ với đủ loại thành phần từ sinh viên đến những người làm thuê cho cả những anh chàng, cô nàng văn phòng với mức thu nhập nhấp…
Giá nhà trọ ở đây chỉ giao động ở

10 ĐIỀU TÔI NGHĨ…



ÁO RÁCH ..NHƯNG VẪN RẤT THƠM..!

Trong lúc đang ngồi nhâm nhi li cà phê cùng chiếc lap như mọi khi. Bàn số 9 dường như luôn thuộc chủ quyền của tôi.
Rồi bống nhiên có một chú xe ôm tầm khoảng 45t ngồi xuống bên tôi… Với khuôn mặt nhễ nhãi mồ hồi…Quần áo khá luộm thuộm cùng đôi bàn tay đen nhẻm… “ Cho 1 li cà phê đen đi cô chủ ơi?” Là câu mà Chú ấy nói …. Vừa ngồi xuống… Chú lấy tờ báo bên cạnh ra đọc.. Nhưng có vẻ …chú ấy đã đọc rồi nên lại bỏ  xuống ….sau đó ghé nhìn Lap của tôi…

HỘI CHỨNG KIM TAN = KIM…RỒI SẼ TAN..

Đu theo sự thành công về việc PR hình ảnh của Kim Tan đang nổi đình nổi đám…vì sự cuồng thần tượng của những giới  trẻ Việt Nam khi đăng những Clip tỏ tình với thần tượng… cùng với những bài viết nhảy múa của những tờ báo xung quanh chủ để Kim Tan… Tôi cũng muốn dành một bài viết …về Kim Tan…nhưng không phải là hưởng ứng phong trào, cũng không để PR cho chính mình…mà tôi muốn nói đến khía cạnh…tại sao lại có hội chứng như vậy?

KHOẢNG CÁCH HAY TRẢ NỢ TÌNH XA ....

Khoảng cách giữa hai trái tim đôi khi còn bao la, rộng lớn hơn cả khoảng cách giữa các vũ trụ…hay khoảng cách giữa các kiếp luân hồi…
Nó rộng lớn, xa cách và rất tàn nhẫn….khi làm đau và tổn thương cho nhau… Sự vô hình đã làm trí tưởng tượng vẽ ra rất nhiều thứ trong ấy… mà chỉ làm đau những người trong cuộc…
Trong tình yêu – cảm nhận cho sự xa cách muôn trùng giữa những kẻ si tình luôn ẩn chứa nhiều điều mà mỗi người đều chịu tổn thương, chịu đau trong hành trình sống… Nó lưu giữ mãi và đôi khi bùng sáng như ngọn lửa nóng hừng hực…rồi vô tình lịm tắt và mãi mãi không thể cháy…

YÊU MỘT NGÀY ….LÀ HÔM NAY

… Bỗng một ngày em nói: “ Mình chia tay nhé?”.. Hụt hẫng đan xen những cảm xúc hỗn độn cứ va vào người nó… rồi vỡ tan như chính tình yêu hiện tại.
Tại sao vậy Nhỏ? – Nó chỉ mong sao được một lần nghe câu trả lời từ chính người nó thương yêu nhất. Nhưng…. Chiếc điện thoại hiện đại cũng không thể kéo dài hơn cuộc nói chuyện ấy, để người có thể nghe và có thể biết mình sẽ rất đau..khi mà Nhỏ vội bỏ máy…để chạy theo sự xa hoa của phố xá phồn thịnh xứ người….