Gió lạnh –
Cơn gió cứ vô tình làm nó nhớ da diết vòng tay ôm từ đằng sau ấy… Rồi vô tình
choàng lên đôi vai …để lại một niềm hạnh phúc trọn vẹn …mà mỗi lần chợt nhớ… chỉ
dám chợt nhớ thôi… Anh cũng không thể nào ngăn được dòng cảm xúc… Lần nào cũng
vậy, anh viết quá nhiều những lá thư không hồi kết cho em – Ngôi sao may mắn của
anh… Nhưng số lần em nhận được nó sẽ chỉ là những lần đếm trên đầu ngón tay.
Hôm nay, anh sẽ dành cho em… À không, gởi tặng em những dòng cảm xúc mới nhất…
Có thể nó sẽ khiến em khóc…Nhưng những giọt nước mắt ấy… sẽ là những giọt nắng
trong ngày đầu của năm này… Sẽ là giọt nươc mắt của hạnh phúc, của những cảm
xúc vỡ òa…. Và của những cái tôi ngự trị quá lâu trong anh…
Em đến bên
anh thật nhẹ nhàng mà cũng làm anh cuốn đi thật xa so với chính cá tính mạnh mẽ
mà anh nghĩ rằng…có lẽ sẽ chỉ làm em thêm tổn thương. Anh đã sai! Khi nghĩ mình
thật sỏi đá, đã sai khi nghĩ rằng cảm xúc sẽ không thể nào thắng nổi lí trí…
Minh chứng ư?! Chính là những dòng viết nguệch ngoặc anh đang dành cho em lúc
này… khi mà lý trí anh muốn rằng…em thôi khóc! Em sẽ mạnh mẽ và…càng cứng rắn
hơn nữa.. trong cái cuộc sống bon chen này. Nhưng rồi, chính cảm xúc đã đánh gục
anh bằng cú Knock Out mang tên Hạnh Phúc ấy… Và rồi, anh sợ nó qua nhanh… Vội
vàng viết ra …và dành cho em..riêng em… - Cô gái may mắn nhất…
Lúc này em
đang làm gì nhỉ? Theo lẽ thường, anh lại vẽ ra bức tranh mỗi ngày về cuộc sống
hiện tại của em… nhờ những Pic mà mình trao nhau mỗi ngày… để rồi, kết thúc…anh
lại nở nụ cười… em hôm nay rất ổn… Hoặc sẽ ổn thôi, đúng không em? Và anh yêu
những cảm giác ấy… trong điện thoại của anh…là hàng ngàn những bức ảnh về em…mà
nếu lỡ ai vô tình xem qua sẽ thấy rằng nó gần gần giống nhau… hoặc sẽ thấy bội
thực ảnh… Ngược lại, với anh… anh lần ra những pic trên…ngắm bằng đoạn Slide ảnh
chầm chậm…mỉm cười nhẹ với mỗi pic em dành tặng anh… Hạnh phuc với anh… ở nơi
xa cũng chỉ có như vậy?! Em sẽ như thế nào… lại dành cho anh những nụ cười rạng
rỡ nhất sau những đoạn em đọc ở trên hay là những giọt lệ vô tình khẽ rơi bởi làn
mi ướt lệ, đôi mắt đen nhánh của ngày mai ấy… Dù có như thế nào thì anh… vẫn sẽ
yêu em như chính định mệnh sắp đặt anh thuộc về em…
Yêu và được
yêu là cảm xúc anh hạnh phúc nhất dù rằng nó sẽ vô cùng chông gai…vô cùng mệt mỏi…
Khoảng cách địa lý có thể san bằng…. Nhưng nếu khoảng cách tâm hồn xa nhau…
mình sẽ mãi mãi lạc mất nhau dù có lúc…vô tình mình bước qua nhau.
Ngôi sao may
mắn – em sẽ luôn bên anh nhé! Anh chỉ dám là cơn gió để mãi tán tỉnh em…để mãi
ve vãn những cử chỉ yêu thương ấy…. và dành tặng em những bông hoa lớn và vĩ đại
nhất bởi những làn mây to đùng …mà anh đã nhờ gió gom mây thành….
Yêu lắm cảm
xúc lúc này – Buổi trưa không nóng mà thật ấm áp… Ngôi sao may mắn à!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét