Em nói rằng
em sẽ là cốc cà phê sữa nóng thơm lừng như chính tình yêu em dành cho riêng anh…
Và anh sẽ là những viên đá bi nhỏ…để hòa cùng tình yêu ấy và sẽ vừa đủ cho cảm
xúc anh và em…
Gật đầu ngay với sự kiêu hãnh mãnh liệt, em à?! Đơn giản vì anh và em đều là những tín đồ của cà phê và cùng hiểu giá trị
giọt đắng… Em chọn cho mình li cà phê sữa nóng… anh thì luôn dành cà phê đen
nóng…với hi vọng rằng…mọi sự khổ đau, mọi sự bất hạnh, mọi điều kém cỏi…trong
thế nhân…luôn dành cho anh… Em sẽ là những gì ngọt ngào nhất với nụ cười thiên
thần ấy…
Quan điểm
thì mãi mãi không có hồi kết? Nhưng chắc chắn điều rằng…nó luôn làm cho tình
yêu này… luôn làm cho cái cảm xúc không ngừng tán tỉnh em ấy… sẽ mãi mãi không
có điểm dừng… Anh yêu em như một định mệnh của cuộc sống.. như chính những lần
vô tình cơn mưa bất thường của sài gòn vỗ về gương mặt chẳng chút kinh nghiệm ấy
những trận đòn tỉnh mộng mị …để thôi sa đà vào công việc, để thôi dành thời
gian quá nhiều cho những bộn bề cuộc sống… Chỉ một lần để hiểu cảm giác…anh
cũng rất yêu em…
Chuyện tình
yêu của mỗi người trên trái đất này..là những mẩu chuyện cổ tích dù vui hay buồn
thì đó cũng là những hỉ ái mà mỗi người luôn muốn cất giữ ở đâu đó trong cuộc sống
này… Và riêng anh, anh cất nó ở biển tình trong tương lai vô tận ấy… Đó cũng đồng
nghĩa rằng, anh sẽ không ngừng yêu em đâu nhé.. Vì tình yêu ấy anh xem như
chính đoạn marathon dài nhất nhưng anh sẽ là người chiến thắng vì con đường ấy
mang tên thiên sứ hạnh phúc… anh vẫn hay sử dụng những mỹ từ dành cho em… Đơn
giản là không phải anh nịnh nọt người anh thương… vì dù rằng đó cũng là điều tự
nhiên mà thôi… Mà đó chính là từ chính những cử chỉ và những lần em nói chuyện
với anh… nó khác với thế giới hiện tại mà anh đang sống …trong từng cử chỉ của em, từng hành động
và câu nói dễ thương ấy…anh thấy mình thật giả tạo so với những câu nói ấy…dù rằng
anh đang rất thật…sự giả tạo ấy bắt nguồn từ chính cái phức tạp của đời sống
thường ngày của anh.. anh xin lỗi điều tệ hại này… Trong ấy, anh tìm được con
người thật của anh….của những tuổi thơ vô tình lướt nhanh và anh thì chưa kịp
nhận ra mình đã quá già cõi với những suy nghĩ ấy….
Anh yêu em mất
rồi.. yêu em ở từng phút giây ngồi gần em…ở những lần níu đôi lông mày …ngắm
nghía em như chính báu vật và anh đã mất vô vàn kiếp tìm kiếm… Cám ơn em đã vô
tình gặp phải anh…để rồi cảm nhận cái hạnh phúc của con người này… Vì vốn dĩ,
em xứng đáng nhận được những gì tốt đẹp và hoàn hảo hơn… Rồi cả những lần, anh
đã nắm được đôi bàn tay mềm mại, nhỏ nhắn và rụt rè ấy…. dạo bước trên biển lớn…
Trong cái
ánh sáng tình yêu sinh ra từ ngọn nến được xếp ngay ngắn thành trái tim giữa
căn phòng ấy… một bên là món quà từ thượng đế dành cho anh…bên còn lại là kẻ
may mắn nhất hành tinh… cùng vô số những món quà to nhỏ, kể cả những sự khiêm
nhường nhau trong từng cử chỉ ấy… Anh đã vô cùng ngạc nhiên với những gì em đã
trao tặng anh… càng ngạc nhiên hơn khi lời bài hát ấy…mà em đã chuẩn bị sẵn cho
một bữa tiệc tình yêu nến ấy…
Điều sau cùng là …. Anh hạnh phúc mất rồi…tình yêu nến ơi..!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét