
…Và
tất nhiên, điều sau cùng của những một tình yêu không hồi kết ấy, lại là những
giọt tình rơi vãi trên gò má ửng hồng đó.. Bỗng chốc là hóa thành những cơn mưa
chiều hạ … cuốn em về xa tít nơi chân trời ấy. Để nơi đây, riêng một góc trời xám xịt… bỏ hay vương vấn
đây? Khi mãi mãi cũng chẳng thể thuộc về nhau…
Em
sẽ là cơn mưa chiều của hôm ấy … của những va chạm nhỏ li ti khi giọt nắng yếu ớt
cứ khẽ mãi e ấp bên cơn mưa nặng hạt của ngày hạ… khi mà mọi thứ dễ mất đi và
nhẹ nhàng rơi vào hư vô ấy… khi dòng người trên phố tấp nập tìm về tổ ấm gia
đình sau ngày bon chen của cuộc sống… Em sẽ là như vậy nhé…
Lạc
nhịp…trong cơn mưa hạ cuối cùng này, anh và em lại là những người xa lạ của
nhau… thực tế là vậy em nhỉ? Nhưng khao khát của hai tâm hồn thì cứ mãi hướng về
nhau … nhưng sẽ chẳng là gì cả? Tương lai..hay cuộc sống ở phía trước của anh
và em giờ sẽ được tách ra thêm một con đường song song với chính nó… Sẽ là những
chiếc bóng của nhau… chẳng bao giờ chạm được những vẫn dõi theo trên từng hành
động, trên từng những biến cố trong cuộc sống thường nhật này nhé…
Phải
chăng, cơn mưa của hôm nay sẽ là gáo nước lạnh đẩy cả hai về hai phía xa
nhau…và làm bừng tỉnh hai tâm hồn vốn đã quyện vào nhau như chính hình với bóng
ấy… Và điều gì, làm nó trở nên trơ chọi ngay với những gì thực tế đang diễn ra
này nhất…
Đó lại là câu hỏi theo kiểu… Hôm nay, tại sao trời đổ mưa? Và câu trả
lời sẽ là:
“
Sài gòn bỗng lạc mất em thật rồi…?!”
Yêu
một ai đó…là cảm giác mang lại của sự cho đi cái cảm xúc chẳng phải của mình và
nhận lại nhiều cảm xúc tự mình tạo ra từ một ai đó..!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét