Để
em là của anh…anh hi sinh cái tôi to lớn để nói
anh đang là của em đấy, lúc này và ngay bây giờ…còn ngày mai, anh không
hứa sẽ là của em đâu nhưng rất có thể, em lại là của anh thì sao?!…không phải
vì anh là Nhất Long đâu…mà vì trái tim anh muốn nói điều ấy với em…
Hi
sinh cho anh rất nhiều….đó là những gì anh cảm nhận được… không phải là vật chất,
cũng không phải là những việc làm to lớn dành cho anh…mà đơn giản, em cho anh tất
cả thời gian của em… bất cứ lúc nào, anh muốn gặp em…muốn thấy em…em đều gật đầu…mà
hình như là chưa bao giờ anh hỏi em có rảnh hay không? Chỉ đơn giản là một sms
hoặc thông báo… tới em mà thôi. Anh hạnh phúc lắm..! hạnh phúc từ trong trái
tim lan tỏa và khẽ chạm nhẹ tới đôi môi để rồi…hai hình bóng đan xen nhau tạo
thành trái tim hiện hữu cho cái mà hạnh phúc viên mãn nhất ấy.
Ngày
qua ngày… hình xăm ấy ngày càng rõ và lớn lên như quy luật tự nhiên cho sự phát
triển mãnh liệt của tình yêu… Nhận ra và cảm thấy nhớ em nhiều hơn… Cũng từ
lâu, trong cái định mệnh ấy…lại có được chút hồng hồng của số phận mà anh cứ ngỡ
rằng…định mệnh của anh cứ mãi gán với cái mác của bóng đen mịt mờ đến hiu quạnh
ấy… Càng không nghĩ, mỗi lúc đường anh về nhà…theo sau luôn là một bóng hình
thân thương đến dịu dàng với nụ cười thân thiện ấy… Và đó là giấc mơ của một hạnh
phúc…
Trong
anh giờ bao la lắm… tự hào và cũng hồi hộp lắm… và rồi, anh nhớ biển… nhớ lời hứa
đưa em đến và cùng nghe bản nhạc biển của hôm nào… nhớ cái ôm từ sau để mặc mọi
thứ và chìm từ từ theo tiếng sóng…và nhớ luôn cả …đôi chim trong gương của chiếc
xe phượt ngày nào….
Và
hình xăm trong tim sẽ còn hiện hữu..lớn và mãi mãi trong tim của anh…em nên tin điều ấy nhé..!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét