Trang

MÓN HÀNG CUỐI CÙNG…

AAAAAAAA
“ Chờ tao với..” Tiếng nói có phần uể oái của một cô gái Sài thành vọng ra ngoài cửa..khi cô bạn cùng phòng đã lên đường đi làm…. Cũng là tản mạn cơn gió gần cuối thu của bầu trời đen kịt chuyển về đêm… Cái dáng vẻ ngái ngủ, mệt mỏi của cô gái ấy làm bất kì ai cũng ngao ngán cho kiếp sống …. Nhà trọ của cô đang ở..chẳng khác nào một cái ổ chuột..nhếch nhác và bẩn thỉu… Nhưng lạ thay, trong xóm trọ này..hầu như ai cũng thương cảm cho cô ..có phần ưu ái nhiều…


Người ta hay gọi cô với cái tên ưu ái là Cave…  Cái tên đủ nói lên công việc mỗi ngày của ả…. Trong xóm trọ có lẽ những anh chàng là vui nhất khi ngày nào cũng được rửa mắt…với những bộ cánh hở hang, làn da trắng nuột, chân dài và khuôn mặt xinh xắn của ả..lả lơi bước ra con ngõ đầu hẻm… Để kịp lên chiếc xe hơi bóng nhoáng rồi lao vút trong đêm…như chính số phận của ả…Rồi nhiều cái lắc đầu cho thân phận ả… với vẻ đẹp như vậy ..nhiều người tiếc cho một viên ngọc bị vùi dập với trò đời…
Tìm hiểu quanh khu xóm trọ… thì mới biết ả thật tội nghiệp… tội nghiệp ở chính cái suy nghĩ và học vấn chưa đủ nhận thức với đời… Ả xuất thân từ miền Tây với gia đình chỉ còn mẹ… Ả là người con duy nhất trong gia đình.. Cha thì đã theo người khác.. Ả lại không được học hành nhưng lại phải gánh trọng trách nuôi mẹ già bệnh tật.. Bước chân theo những người bạn cùng quê lên thành phố….với những trò đùa số phận…ả nhanh chóng lọt vào mắt nhiều gã trai nhà giàu có … Như một món hàng…Ả qua tay nhiều người …nhiều số phận… Nhưng lạ thay…khi nhắc tới những người đó… Ả như tìm được về là chính mình..với tình yêu trong trắng …ngọt ngào không chút oán than… Có lẽ, Ả nghĩ …đó là tình yêu và khi không có phận thì đành chấp nhận… Có lẽ với lối suy nghĩ  ây lại tốt cho ả… để ả có thêm nụ cười mỗi ngày… Người trong xóm gọi ả là Cave nhưng thực sự họ nghĩ đó là cái nghề của ả… chứ không hề có ý dè bỉu hay khinh thường… có lẽ vì sự hồn nhiên, sống biết điều ..và rất quan tâm đến hàng xóm xung quanh..hay chỉ là những cử chỉ lễ phép…đã làm mọi người càng thương ả…
Sự xinh xắn với gương mặt hồng tròn… nước da trắng ngần… Ả không trượt dài theo số phận với những thứ sa đọa của xã hội…. Ả chỉ là Cave đơn thuần….làm vui những gã thèm khát dục vọng..ái tình …đổi lại với số tiền lớn…. ả chỉ giữ phần nhỏ..còn bao nhiêu ..ả gởi về quê để phụ dưỡng mẹ già…
Cuộc sống của ả…thật êm đẹp..như chính ả nói ..dù cho người đời có suy nghĩ như thế nào …thì với ả… ả vẫn chung tình với nghề này… như một cái duyên trời định…
Người không hiểu chuyện thì lại cho rằng…ả chỉ là sự thất bại của tạo hóa… và dùng hoàn cảnh làm bức tường phong cho chính cái sự lười nhác của mình…. Và họ nói đúng, không hề sai… Ả vẫn chấp nhận những sự đay nghiến đó như một món quà cuộc sống mang lại.
Như chính ả cũng biết rằng…tuổi thọ của nghề này không được lâu và ước mơ của ả chỉ là mở một hàng quán nước nhỏ… và thỏa mãn ngắm nhìn mọi thứ xung quanh như chính sự đơn giản mà ả đã luôn nghĩ về cuộc sống này…
Thực sự ả không lười biếng khi không tìm một công việc đàng hoàng để làm… Nói ra thì mới hiểu… Ả không thể làm những công việc tay chân vì trước đó lần nào ả cũng bị những người trong chỗ làm… không sếp thì những người đồng nghiệp,…luôn để ý và dành cho những lời khen có cánh… cùng với sự ngây thơ của ả… Điều gì đến thì có lẽ ai cũng hiểu?
Và như lẽ tất yếu… họ nghĩ rằng ả đến với cái nghề không chính chuyên này chỉ là vì trả thù đời hay chán cuộc sống hiện tại..cũng có thể là vì tình yêu bị phụ bạc quá nhiều… Tất cả chỉ là những lý do tầm thường mà người đời qui chụp… Không lời giải thích, không lời trách móc, oán than…. Mà mỗi người chỉ nhìn thấy trên gương mặt ả khi bước ra  khỏi căn phòng …là sự hoàn mỹ trong tâm hồn dù vẻ bề ngoài có đôi chút mệt mỏi của thời gian…
Một lần nói chuyện với ả… sự thật ả đến với nghề này thật đơn giản…. Không như những lời nói mà tôi vẫn thường được nghe và nghĩ…. Ả đến với nghề vì ả coi…ả chính là món hàng cuối cùng mà có thể bán đi nhiều lần….

Ngộ nghĩnh cho cái lý do nghe mà đau lòng… Nhưng tôi biết đằng sau lý do ấy là một sự đau đớn của tinh thần…của cái văn hóa không hết cấp II, của sự băng hoại đạo đức… của những lần dồn người đời vào đường cùng và trách móc họ không thương tiếc… Tôi không phủ nhận là sẽ vẫn lên án tệ nạn… Nhưng tôi thương cho 1 kiếp người  với phận làm thiếp cho nhiều người…
Như chính ả nói…. Ả chỉ là người đẹp bên những người lắm tiền nhiều của … Không phải vì ả chảnh chọe hay cao sang gì… mà chính là cách ả giữ cho mình một sự đoan trang khi giải nghệ…và muốn giữ cho mọi người xung quanh…tầng lớp cùng với ả …một con đường về.. .vì ả biết… Món hàng nào rồi cũng sẽ bị trả lại như chính nơi nó sinh ra…

Đó là những dòng suy nghĩ bâng quơ về 1 kiếp sống… Kể từ khi biết ả… Tôi luôn dành cho ả một từ Chị… Như chính những tình cảm tôi muốn nói … Ả xứng đáng nhận được cách xưng hô thân mật, giản dị, gần gũi …nhưng đó lại là điều xa sỉ với ả… Mà hằng ngày Cưng, Cave, Nó,.. là những danh xưng của ả gặp phải…

Đông cũng đã về… Xuân cũng đang chuẩn bị những đạo cụ, những bản nhạc đặc sắc nhất để gõ cửa từng nhà, mỗi người, và triệu trái tim đang dần hòa nhịp… Nhưng ở đâu đó trong cuộc sống…. ở góc nào đó trong bóng tối… Chị ấy đã và đang luôn ước mơ về cái cảnh cả nhà đoàn tụ với những tiếng cười rộn rã sau những dư âm vô vị của cuộc sống mang lại…Trong đêm đông nay, có lẽ que diêm sẽ vẫn cháy bùng và cố tạo ra những khoảng sáng dù nhỏ nhất để mong về một ngày tươi sáng hơn....cho một tương lai rạng rỡ... 

Cầu mong cho Ả có một sự sống mãnh liệt hơn sau ...khi món hàng ấy được trả về vị trí cũ...!


4 nhận xét:

SongHuong nói...

MÓn hàng đưọc trả về vị trí cũ thì nó sẽ như thế nào khi đã qua tay nhiều chủ nhân

Unknown nói...
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Ta là ai..! nói...

Món hàng trả lại vị trí cũ sẽ như thế nào ư... Sẽ trọn vẹn nơi chủ nhân nó...

SongHuong nói...

Tra loi hay lam: se tron ven noi chu nhan no..cung mong chu nhan no tran trong no nhieu